Cũng không biết có phải do ảo giác không mà ngay cả khi tắm xong, cậu vẫn còn ngửi thấy mùi bơ trên người mình, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng cách đây không lâu trong phòng làm việc của Cố Ngộ Sâm, lại khiến toàn thân nóng bừng.
Những cảnh tượng ấy cho dù được khảm* ở đâu thì chúng cũng đều đã tồn tại.
(* Khảm đề cập đến một phương pháp xử lý hình ảnh (video) được sử dụng rộng rãi. Ý ở đây là dù có che đến mức nào thì nó cũng xuất hiện ở đó, không bỏ qua được.)
Xem ra trong lúc cậu không biết gì thì Cố Ngộ Sâm đã lén học tập, còn tiến bộ lên rất nhiều.
Play văn phòng + play bánh kem nói làm là làm, Tạ Diễm cảm thấy bản thân cậu chống đỡ không nổi rồi.
Tạ Diễm lắc đầu, ném những hình ảnh được làm mờ trong đầu ra rồi ra ngoài phòng nghỉ với mái tóc ướt dầm dề.
Trong lúc cậu đang tắm, Cố Ngộ Sâm đã dọn dẹp lại văn phòng gần xong, ngoại trừ mùi hương dâm mỹ ban đầu còn chưa tan ra hết thì tất cả đều đã giống như trước khi cậu tới văn phòng với anh.
Ánh mắt của Tạ Diễm rơi trên người Cố Ngộ Sâm cách đó không xa.
Lúc này, trên người Cố Ngộ Sâm chỉ mặc một chiếc quần dài, nửa người trên để trần. Làn da bánh mật vẫn còn lấm tấm vết kem, trên cơ bụng và cơ ngực còn hiện rõ dấu răng và vết hôn, lúc anh quay lưng lại với Tạ Diễm, đập vào mắt cậu là những vết cào xước trên lưng.
Những dấu vết này đủ để chứng tỏ bọn họ đã điên cuồng đến mức nào.
Tạ Diễm không khỏi nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt vội vàng nhìn sang hướng khác, không phải xấu hổ, mà là nếu nhìn quá lâu, cậu sợ không kiềm chế được bản thân.
"Em tắm xong rồi, anh có muốn vào tắm một chút không?" Tạ Diễm nói với Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm đáp lại một tiếng "Được" Rồi đi vào phòng nghỉ, không bao lâu lại đi ra.
Tạ Diễm nghi ngờ: "Không phải anh mới vào…"
Chưa nói dứt câu, Cố Ngộ Sâm đã cầm theo khăn lông phủ lên đầu Tạ Diễm: "Ở đây không có máy sấy, em lau khô tóc trước đi."
"Ò." Tạ Diễm còn ngại anh dài dòng: "Mẹ."
Cố Ngộ Sâm ấn ấn đầu cậu, lại cúi xuống hôn cậu một cái như trừng phạt.
Tạ Diễm đẩy anh: "Mau đi tắm đi."
Đợi Cố Ngộ Sâm đi vào phòng nghỉ lần nữa, Tạ Diễm mới bắt đầu cẩn thận đánh giá phòng làm việc của Cố Ngộ Sâm.
Phòng làm việc của Cố Ngộ Sâm cũng giống như con người anh, đâu đâu cũng là vẻ giản dị, nếu như không nói ra thì người bình thường đúng là không nghĩ tới đây lại là văn phòng của người sáng lập YC, không giống với phong cách của YC một chút nào.
Nhưng chắc chắn giống với Cố Ngộ Sâm.
Tạ Diễm vừa lau tóc, vừa ngồi lên ghế làm việc của Cố Ngộ Sâm.
Bàn làm việc của anh cũng rất đơn giản, ngoài máy tính và một số đồ vật khác ra thì chỉ đặt một khung ảnh.
Tạ Diễm đưa tay cầm lấy khung ảnh, người trong ảnh chính là cậu.
Trong ảnh là Tạ Diễm đang ngủ say, cả người cuộn trong chăn mềm chỉ lộ ra nửa gương mặt thanh tú. Ngay cả lúc đang ngủ cũng có thể chụp được dáng vẻ khóe miệng hơi nhếch lên, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp, cả lúc ngủ cũng mỉm cười.
Ngón tay Tạ Diễm không khỏi vuốt nhẹ bản thân trong bức hình, cậu chưa từng thấy qua bức hình này, cũng không biết Cố Ngộ Sâm chụp được lúc nào.
Thì ra dáng vẻ lúc ngủ của cậu bây giờ là như vậy.
Cuộc sống của bây giờ thật sự quá tốt đẹp, đến mức Tạ Diễm đã không nhớ được lần cuối cùng mình mất ngủ là khi nào.
Dường như sau khi sống chung với Cố Ngộ Sâm, cậu chưa từng bị những cơn mất ngủ quấy nhiễu nữa, mỗi ngày đều nằm trong lòng Cố Ngộ Sâm ngủ, chỉ cần có hơi thở của anh ở bên cạnh là cậu có thể ngủ một giấc đến hừng đông.
Ngay cả khi Cố Ngộ Sâm đi công tác vài ngày ở nước A, cậu cũng có thể ôm gối ngủ của Cố Ngộ Sâm ngủ say. Chứ không phải giống như trước đây, trằn trọc đến nửa đêm mới có thể từ từ chìm vào giấc ngủ, trong mơ cũng không yên lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!