Chương 31: (Vô Đề)

Nhưng Tạ Diễm lại sốt ruột không muốn chờ đợi chuyến xe buýt này. Vì vậy sau khi xuống lầu dưới của công ty, cậu lập tức vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi lên xe ngay.

Cho đến lúc đi vào tòa nhà YC, khi đứng trước quầy lễ tân của công ty và bị hỏi đến đây tìm ai, đầu óc đang nóng lên của Tạ Diễm mới bình tĩnh lại.

Nghĩ đến việc mình vội vàng vọt tới công ty Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm lại cảm thấy buồn cười.

Trong suốt cuộc đời này, mỗi lần cậu xúc động đều liên quan đến Cố Ngộ Sâm, từ việc cầu hôn đến việc nhận giấy kết hôn. Lúc này cũng vậy, khi cái đầu đang nóng lại bất chấp mọi thứ chạy tới đây.

Nếu bây giờ Cố Ngộ Sâm đang mở họp hay bận công việc gì thì sao?

Cậu đến đây không phải là đang làm phiền Cố Ngộ Sâm à?

Mặc dù lý trí nghĩ như vậy, nhưng Tạ Diễm lại không hối hận về việc đã đến đây tìm Cố Ngộ Sâm dù chỉ một chút, cậu muốn gặp Cố Ngộ Sâm, rất rất rất muốn.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của nhân viên quầy lễ tân, Tạ Diễm nói với nhân viên một tiếng xin lỗi rồi đi đến khu tiếp khách tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó gửi tin nhắn cho Cố Ngộ Sâm.

Vương Hỏa Hỏa: Kính gửi ngài Cố, hiện tại tôi nhận được một thông báo về việc đồ vật của ngài bị mất, xin mời ngài nhận tin nhắn: Cục cưng của ngài, quý ngài Vương Hỏa Hỏa đã bị đánh rơi tại tầng dưới ở công ty của ngài. Xin vui lòng xuống đón bé ấy ngay.

Tạ Diễm không biết Cố Ngộ Sâm có đang rảnh và có nhận được tin nhắn của mình không. Sau khi gửi tin, cậu ngồi trên ghế sô pha chờ.

Khi bình tĩnh lại thì cậu cũng không cảm thấy quá sốt ruột nữa, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy nóng như lửa đốt.

***

Lúc tin nhắn của Tạ Diễm được gửi đến thì Cố Ngộ Sâm đang xử lý một số văn kiện quan trọng. Điện thoại của anh rung lên, là chuông báo anh cài riêng cho Tạ Diễm.

Cố Ngộ Sâm tạm dừng việc trên tay, mở điện thoại lên, lập tức thấy được tin nhắn của Tạ Diễm.

Sau khi đọc xong, Cố Ngộ Sâm nhất thời không thể nào ngồi yên được, anh đứng dậy, cặp chân dài bước nhanh ra ngoài.

Anh có thang máy riêng dành cho mình, không phải chờ đợi lâu, thang máy ngay lập tức mở ra.

Tuy nhiên, khi cửa thang máy vừa mở, một cô gái trẻ mặc váy trắng dài đang chuẩn bị đi ra. Trên tay cô ấy cầm một hộp bánh kem, khi cô ấy ngẩng đầu lên thì nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Cố Ngộ Sâm, hơi ngạc nhiên hỏi: "Em đi đâu vậy?"

"Xuống dưới lầu một chuyến." Khi Cố Ngộ Sâm trả lời, anh đã bước vào thang máy.

Cô gái bước ra khỏi thang máy, nhìn cửa thang máy dần khép lại, trên mặt lộ ra biểu tình suy tư. 

Cô ấy rất ít khi thấy vẻ mặt vội vàng như thế của Cố Ngộ Sâm. Em ấy đi xuống tầng dưới để làm gì?

***

Tạ Diễm vốn đang bình tĩnh, nhưng đợi vài phút mà vẫn không thấy Cố Ngộ Sâm phản hồi, cậu lại bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên.

Nhưng cậu cũng không tùy tiện gọi điện cho anh, vì cậu không biết Cố Ngộ Sâm có đang mở họp hay có công việc quan trọng nào hay không?

Tạ Diễm đang định đứng lên, còn chưa kịp đứng dậy thì tay của cậu đã bị một người nào đó nắm lấy.

"Anh đến nhận vật phẩm mình đã làm mất," Cố Ngộ Sâm nắm lấy tay Tạ Diễm, giọng nói trầm thấp mang theo một chút vui mừng: "Có đi theo anh không?"

Tạ Diễm nở một nụ cười tươi với anh: "Chỉ đi theo anh thôi."

Hai người đang ở đại sảnh của tòa nhà, nơi có rất nhiều người qua lại. Cố Ngộ Sâm kiềm chế bản thân, dùng một tay nhẹ nhàng v**t v* vành tai của Tạ Diễm: "Lên văn phòng của anh đi rồi hẵng nói tiếp."

Tạ Diễm đáp: "Được." Cậu để mặc cho Cố Ngộ Sâm dẫn mình đến văn phòng.

Tuy nhiên, trước khi đi vào thang máy, Cố Ngộ Sâm dẫn Tạ Diễm đến trước quầy lễ tân.

Cô nhân viên đứng trước quầy lễ tân nhìn thấy Cố Ngộ Sâm đi về phía mình thì có chút ngây người. Cố Ngộ Sâm là người sáng lập và cũng là người phụ trách YC, hơn nữa còn rất đẹp trai, giống như một nghệ sĩ nổi tiếng trong tòa nhà này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!