Chương 30: (Vô Đề)

Giống như đêm nay, không có chuyện gì làm lại cố ý nhắc đến chuyện trạng thái ở trên vòng bạn bè trước mặt Cố Ngộ Sâm, cậu lập tức bị Cố Ngộ Sâm thẹn quá thành giận hung hăng "dạy dỗ" một trận, đến tận nửa đêm đầu mới dính được vào gối.

Cậu mơ mơ màng màng lăn vào trong lòng ngực Cố Ngộ Sâm ngủ.

Chờ đến hôm sau tỉnh lại thì đã muộn giờ đi làm.

Tạ Diễm đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn khuôn mặt rạng rỡ như mùa xuân và biểu cảm vui tươi của mình trong gương thì không khỏi nở một nụ cười nơi khóe môi.

… Tạ Diễm à mày thật sa đọa! Tháng này mày đã muộn làm bao nhiêu lần rồi, tự mày tính thử xem?

Sau khi tự quở trách bản thân trong lòng đến khi không còn cảm thấy tội lỗi nữa thì Tạ Diễm mới rửa mặt rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Sáng nay, Cố Ngộ Sâm có việc nên đã đến công ty từ sớm, nhưng anh vẫn chu đáo để lại bữa sáng cho Tạ Diễm.

Dù sao cũng đã muộn nên Tạ Diễm vẫn chậm rãi ăn xong bữa sáng, sau đó mới ngồi xe buýt tới công ty.

Tạ Diễm vốn tưởng rằng không còn áp lực của lãnh đạo từ tổng công ty tới thị sát thì hôm nay trong văn phòng sẽ vắng vẻ, lại không ngờ khi bước vào văn phòng, mình lại trở thành người đến cuối cùng.

Tạ Diễm vừa mới bước vào văn phòng, ánh mắt của các đồng nghiệp lập tức đồng loạt đổ dồn về phía cậu.

Theo từng bước chân của Tạ Diễm, những ánh mắt ấy cũng theo sát, từ đầu đến cuối vẫn luôn dính chặt trên người cậu.

Tạ Diễm: ???

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cậu mang theo vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi trở lại vị trí làm việc của mình, duỗi tay kéo Lý Trạch Khâm lại: "Tao đến trễ nửa giờ đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Mày, Tạ Diễm, mày đã trở thành yêu tinh nhỏ mê hoặc sếp rồi." Lý Trạch Khâm vừa nói vừa đặt tạp chí thời trang mới mua lên bàn, ánh mắt còn lưu luyến trên người của người mẫu trong tạp chí, dáng người kia thật đẹp quá.

Tạ Diễm vẫy vẫy tay trước mặt Lý Trạch Khâm: "Khâm Khâm, tỉnh lại đi, đừng có mơ nữa!"

Lý Trạch Khâm lưu luyến thu hồi ánh mắt, nói chuyện mình biết cho Tạ Diễm.

Thì ra là ngày hôm qua khi Tạ Tấn đến thị sát, kế hoạch mở thêm một văn phòng lớn ở tầng bảy đã được lan truyền khắp công ty, cũng không biết ai truyền ra bộ phận cá mặn của công ty là do Tạ Tấn đặc biệt mở ra dưỡng nhân tình.

Vậy nhân tình này là ai?

Lời đồn đãi truyền rằng người đó có mũi có mắt, nói là trong bộ phận cá mặn có một người tên Tạ Diễm.

Sáng hôm qua, Tạ Diễm đi làm trễ và bị Tạ Tấn bắt gặp. Một lời nói nặng Tạ Tấn cũng không nói được mà trực tiếp thả cậu đi. Vậy ngoài Tạ Diễm ra thì còn ai vào đây nữa?

Vì vậy hôm nay đi làm, Tạ Diễm đã nổi tiếng khắp chi nhánh công ty, ngay cả cô lao công cũng từng nghe qua tên của cậu.

Tạ Diễm nghe Lý Trạch Khâm kể xong thì mặt đầy hắc tuyến.

Cậu không khỏi nghi ngờ hỏi: "Tạ Tấn, Tạ Diễm, cả hai đều họ Tạ, tại sao mọi người lại không đồn tụi tao là anh em mà lại đồn là tình nhân?"

"Anh em thì làm sao mà nổi bằng tình nhân được?" Lý Trạch Khâm hỏi lại: "Mà á, có anh trai nào lại xây cả một tòa kim ốc cho em trai của mình không?". 

Nhưng thật ra Lý Trạch Khâm có thể hiểu nguyên nhân vì sao lời đồn lại lan truyền thành như vậy.

Từ trước tới giờ kim ốc đều được dùng để giấu người đẹp, đâu có ai lại dùng để giấu em trai của mình? 

Hơn nữa, nếu Tạ Diễm là em trai của Tạ Tấn thì cũng chính là thái tử nhỏ của bất động sản Hành Đông, làm sao thái tử nhỏ lại có thể làm một nhân viên quèn ở bộ phận cá mặn được?

Tình nhân là đương nhiên, họ Tạ chỉ là trùng hợp.

Đây là một đoạn đồn đãi vớ vẩn nhưng lại có logic.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!