Chương 28: (Vô Đề)

*Lười: Từ chương này Lười sẽ đổi những từ như Tổng giám đốc Tạ (cv là Tạ tổng) thành sếp Tạ nha, của mấy anh giai khác cũng vậy, khi nào có thời gian Lười sẽ rà soát lại từ chương 1 ha.

Thật ra cũng không cần phải kinh ngạc với bộ phận trong lời nói của Tạ Diễm, vừa nghe tên bộ phận là có thể đoán được Tạ Diễm đang bịa ra để lừa bọn họ.

Nhưng cũng vì thế, bọn họ mới kinh ngạc bởi sự to gan của Tạ Diễm, chỉ là một công nhân viên chức nhỏ mà cũng dám lừa gạt nhóm lãnh đạo bọn họ.

Người đàn ông trung niên kia hoàn hồn lại, đang định mở miệng trách mắng vài câu thì nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên…

"Mau đi làm đi, lần sau đừng đến muộn nữa."

Người đàn ông trung niên kinh ngạc trừng lớn hai mắt, quay đầu nhìn về phía Tạ Tấn.

Vừa nhìn, người đàn ông trung niên lại càng kinh ngạc, không ngờ ông ta lại thấy được ý cười trên mặt Tạ Tấn.

Tạ Tấn cười á?

Người này có thật là Diêm La mặt lạnh mà công ty đồn thổi không đấy?

Tạ Diễm mặc kệ cảm xúc hiện tại của những người khác, cậu chớp chớp mắt với Tạ Tấn, sau đó nhanh chân chạy vào một thang máy khác.

Tuy rằng vừa nãy Tạ Tấn mang khuôn mặt tươi cười, nhưng Tạ Diễm có thể nhận ra rõ ý cảnh cáo từ mấy chữ "Lần sau đừng đến muộn".

Tất nhiên Tạ Diễm cũng biết, ý cảnh cáo này không phải nhằm vào việc cậu đến trễ, mà là muốn cảnh cáo cậu nên biết tiết chế lại.

***

Nhìn thang máy chậm rãi đóng lại, sắc mặt của nhóm lãnh đạo khá là vi diệu.

Không phải nói Tạ Tấn là một người trong mắt không chứa được một hạt cát* sao? Tại sao khi tự mình bắt được một nhân viên đi trễ, chưa nói gì đã nhẹ nhàng thả người đó đi?

(*1 chút cũng không thể tha thứ cho người khác)

Đúng lúc này, thang máy bọn họ chờ đợi cũng đến, Tạ Tấn đi vào trước, thấy cấp dưới của mình còn đang sừng sờ thì hỏi một câu: "Còn có việc gì sao?"

Mặt anh ấy vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, ý cười trên mặt như chưa từng xuất hiện, như hoa phù dung sáng nở tối tàn chớp mắt đã biến tan.

Da đầu đám cấp dưới căng thẳng, nhanh chân nối đuôi nhau đi vào thang máy.

Người đàn ông trung niên không phải người thuộc công ty chi nhánh thành phố K, ông ta vừa chạy từ tổng công ty đến đây vào ngày hôm qua. Vì ông ta đã từng làm chung với Tạ Tấn nên mới biết Tạ Tấn là một người ngay thẳng chính trực đến cỡ nào, cho nên khi nhìn thấy Tạ Diễm đến trễ, ông ta mới  lập tức đứng ra.

Nhưng không ngờ cuối cùng kết quả lại thành ra thế này, điều này khiến người đàn ông trung niên phải nghi ngờ liệu bản thân có phải nhìn lầm rồi hay không.

"Sếp Tạ…" Người đàn ông trung niên không nhịn được hỏi: "Nhân viên vừa nãy đến trễ, tại sao sếp Tạ…"

Tạ Tấn liếc mắt nhìn ông ta, thản nhiên nói: "Cũng chẳng phải chuyện gì lớn."

Thư ký đứng sau lưng Tạ Tấn há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng nhìn trời

Chẳng phải chuyện gì lớn?

Vậy tại sao hôm qua lại bắt hắn viết bản kiểm điểm tận một nghìn chữ chỉ để giải thích lý do hắn đến trễ một phút chứ?

Không, thậm chí còn không đến một phút nữa, hắn đã canh thời gian rất chuẩn, chỉ tầm 30 giây thôi.

Nghĩ đến đây, thư ký lại im lặng nhìn trời.

Sếp Tạ, anh có biết anh tiêu chuẩn kép lắm không?

Không phải em trai anh thì anh không đau lòng đâu hén.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!