Ngày đầu tiên đón anh yêu và anh trai ở sân bay, cảnh tượng diễn ra vô cùng hỗn loạn, ngày thứ hai cùng anh yêu trải qua tiểu biệt thắng tân hôn. Họ trải qua màn tình ái cuồng nhiệt hoang dã và kết thúc bằng một căn nhà khác có tên của họ.
Rõ ràng chỉ có hai ngày nhưng Tạ Diễm lại có cảm giác như mình đã trải qua hơn nửa tháng.
Nhưng khi trở lại làm việc, cả thân thể lẫn tinh thần của Tạ Diễm đều cảm thấy tươi mới, sảng khoái, dễ chịu vô cùng.
Lý Trạch Khâm nhìn Tạ Diễm, ánh mắt theo bản năng dừng ở trên cổ Tạ Diễm, không ngoài ý muốn nhìn thấy một dấu hôn.
Lý Trạch Khâm: "Hai ngày này chắc mày vui lắm hả."
Tạ Diễm nhướng mày nhìn cậu ta, đồng tình sâu sắc: "Đương nhiên là vui rồi."
Vui đến nổi cậu không muốn trải qua một lần nữa, kẹt giữa hai người đàn ông tính tình trẻ trâu quả thật rất khó khăn.
Lý Trạch Khâm hoàn toàn không biết gì về tình cảnh ấy cả.
Cậu ta còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại nhìn thấy chị Trần bước chân vội vàng đi vào, cô vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của hai người duy nhất trong phòng: "Một lát nữa, cậu chủ sẽ đến công ty thị sát, hai người các cậu giúp tôi gọi mọi người trở về làm việc."
Tuy nói bộ phận của bọn họ chỉ là cá muối, nhưng cá muối cũng phải có thái độ của cá muối!
Chị Trần tiếp tục nói: "Các cậu giúp tôi chuyển lời tới bọn họ: Ngày thường không đến làm việc tôi không nói, nhưng hôm nay đích thân cậu chủ Tạ Tấn tới công ty thị sát mà cũng không chịu tới làm, có phải đã quên mất trước đây bộ phận của chúng ta suýt nữa đã bị giải tán rồi hay không? Hỏi bọn họ có muốn tiếp tục là cá muối hay không? Nếu còn thì lập tức tới công ty cho tôi!"
Chị Trần nói xong thì bước vào văn phòng với tiếng giày cao gót lộc cộc.
Lý Trạch Khâm vừa gửi tin nhắn cho đồng nghiệp, hai mắt lại nhìn về hướng văn phòng của chị Trần: "Sao hôm nay chị Trần lại mang giày cao gót đi làm vậy? Thật hiếm thấy, xem ra chị ấy rất coi trọng chuyến thị sát này."
"Nhưng mà nghĩ lại cũng cảm thấy thái độ của chị Trần không có gì kỳ lạ." Lý Trạch Khâm tự hỏi tự đáp: "Người tới thị sát hôm nay là cậu chủ lớn của công ty bất động sản Hành Đông của chúng ta mà! Nói cậu chủ lớn cũng không chính xác, nói đúng hơn là Thái Tử, sau này chính là người nắm quyền của bất động sản Hành Đông. Huống chi nghe đồn rằng vị Thái Tử này là một người lạnh lùng vô tình, công bằng nghiêm minh, không chấp nhận được dù là một hạt cát trong mắt…"
Nói tới đây, Lý Trạch Khâm còn không quên cảm thán một tiếng: "Bây giờ không chỉ có chị Trần mà ngay cả toàn bộ người của chi nhánh công ty chúng ta tại thành phố K này, từ trên xuống dưới ai mà không nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng chứ?"
Khi Tạ Diễm nghe thấy hình dung của Lý Trạch Khâm về Tạ Tấn, khóe miệng cậu không khỏi giật giật vài cái. Trước đó Tạ Diễm cũng cho rằng như vậy, cho đến hai ngày trước, hình tượng của Tạ Tấn trong lòng Tạ Diễm đã hoàn toàn sụp đổ.
Công bằng nghiêm minh? Ngay lúc gặp Cố Ngộ Sâm thì chỉ còn là đám trẻ con loi choi chưa tốt nghiệp mầm non.
Lạnh lùng vô tình? Ngày hôm qua suýt nữa đã bùng nổ.
Trong lòng Tạ Diễm thầm lên án, nhưng khóe miệng lại không tự chủ được cong lên.
Đúng như những gì cậu đã nói với Tạ Tấn, anh cậu trước đây là một người hoàn hảo đến mức không thể chạm tới được, mà anh của hiện tại lại tươi trẻ sinh động, làm cho Tạ Diễm cảm thấy ấm áp.
Tạ Diễm hoàn hồn, nhìn thấy Lý Trạch Khâm đi tới đây với giọng điệu nhiều chuyện: "Nghe nói ông chủ còn một người con trai khác, mày nói xem có phải cũng là một người ưu tú như cậu chủ lớn không? Sao lại không nghe thấy tin tức gì của cậu chủ nhỏ nhỉ?"
Tạ Diễm đang định trả lời, nhưng còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói nhiều chuyện giống như Lý Trạch Khâm vang lên: "Chuyện này em biết!"
Người lên tiếng là An Viễn Hề, sau khi nhận được thông báo liền chạy lên công ty, vần là đôi mắt gấu trúc y như cũ, tóc xoăn tự nhiên, rõ ràng là trông chưa tỉnh ngủ, nhưng về độ nhiều chuyện thì y còn hăng hái hơn người khác.
An Viễn Hề ngồi xuống giữa Tạ Diễm và Lý Trạch Khâm, thần thần bí bí nói: "Em nghe ba em nói, cậu chủ nhỏ của nhà họ Tạ và cậu chủ lớn không phải cùng một mẹ sinh ra, mấy người nhà giàu thì chuyện cùng cha mẹ cũng khó tránh khỏi chuyện tranh đấu, huống chi là cùng cha khác mẹ chứ?"
Cũng không biết mấy lời này đã chạm tới điểm nào của An Viễn Hề, y bĩu môi tiếp tục nói: "Nói về cuộc chiến gia tộc, nói trắng ra là gió đông lấn áp gió tây, còn không thì gió tây lấn áp gió đông. Vẫn chưa có tin tức của cậu chủ nhỏ, chắc chắn là vì cậu chủ lớn áp chế cậu ta, làm cho cậu ta ngay cả cơ hội xoay người cũng không có."
An Viễn Hề nói chuyện một cách hùng hồn, mấy lọn tóc ngố trên đầu y cứ nhảy dựng lên, mang đến cảm giác rất buồn cười.
Lý Trạch Khâm lại nghe rất say sưa, lâu lâu lại góp vài câu: "Cậu chủ nhỏ thật đáng thương, hào quang đều ở trên người cậu chủ lớn thì không nói, nhưng rõ ràng cũng đều là cậu chủ họ Tạ, sao lại một chút tên tuổi cũng không có!"
An Viễn Hề cũng đồng cảm, tâm trạng nặng nề gật đầu: "Ừm, đúng là sinh ra trong gia đình giàu có thật sự rất khó khăn!"
Tạ Diễm nghe hai người càng nói càng đi xa, càng lúc càng không thể hiểu được, không khỏi đen mặt.
Cậu khụ một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của hai tên bạn tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!