Tạ Diễm như được vớt ra từ trong nước, mồ hôi thấm đẫm, ý thức đã offline một hồi lâu vẫn còn bay bổng trên mây.
Mãi đến khi Cố Ngô Sâm bế cậu lên, đôi mắt thất thần vì vui sướng tột độ của Tạ Diễm mới từ từ khôi phục thần trí.
Cậu phản ứng chậm, nhìn Cố Ngộ Sâm híp mắt cười.
Cố Ngộ Sâm cúi đầu nhìn, bắt gặp được đôi mắt có chút xảo trá của cậu: "Em cười cái gì?"
Tạ Diễm dùng đầu lưỡi l**m l**m dấu răng ở môi dưới của mình, đây là do Cố Ngộ Sâm cắn.
Hiện tại Tạ Diễm đã hiểu rõ một việc, mỗi lần Cố Ngộ Sâm ghen đều sẽ c*n m** d*** của cậu, tựa hồ như muốn dùng cách này tuyên bố chủ quyền.
"Anh đang ghen." Tạ Diễm chắc chắn nói.
Cố Ngộ Sâm không trả lời, anh ôm Tạ Diễm đi vào phòng tắm, mở vòi nước, dùng tay thử thử độ ấm của nước rồi mới thả Tạ Diễm xuống dưới vòi hoa sen.
Tạ Diễm trêu chọc anh: "Không thể tin được, ngay cả ba và anh trai em mà anh cũng ghen."
Bộ dáng Cố Ngộ Sâm lúc ghen thực sự rất đáng yêu. Cậu nên cảm thấy may mắn khi tối nay có anh trai cùng ăn cơm. Nếu không, Cố Ngộ Sâm thực sự sẽ chuẩn bị mấy món ăn trong thực đơn đã gửi cho cậu trên Wechat trước đó, món nào cũng chua, nghĩ thôi Tạ Diễm đã thấy thèm ch** n**c miếng.
Tạ Diễm dùng hai tay vòng lấy eo Cố Ngộ Sâm, cúi lại gần ngửi ngửi cổ Cố Ngộ Sâm: "Để em ngửi một chút xem có mùi chua hay không."
"Tạ Diễm!" Cố Ngộ Sâm n*ng m*ng Tạ Diễm, bế cậu lên, dùng giọng khàn khàn uy h**p cậu: "Nếu ngày mai em không muốn đi làm…"
Lời còn lại còn chưa kịp nói xong, nhưng âm thanh khàn khàn của Cố Ngộ Sâm đã nói lên rất nhiều, vấn đề anh muốn bày tỏ rất rõ ràng.
Tạ Diễm không những không lùi bước, ngược lại còn siết chặt tay quanh eo Cố Ngộ Sâm, đầy khiêu khích cười nói: "Sao anh biết em xin nghỉ hai ngày tới?"
Dòng nước ấm áp từ trên thân thể hai người trượt xuống khiến cả hai run rẩy, lại dâng lên một làn sóng tình mãnh liệt.
….
Tạ Diễm tùy tiện trêu chọc Cố Ngộ Sâm, kết quả là cậu trực tiếp ngất xỉu trong vòng tay anh. Ngay cả khi anh giúp cậu lau khô người rồi bế lên giường cậu cũng không hề hay biết. Chỉ mơ mơ màng màng biết rằng Cố Ngộ Sâm nằm bên cạnh cậu, sau đó theo bản năng chui vào trong lòng Cố Ngộ Sâm, bá đạo mà chiếm cứ toàn bộ ấm áp trong vòng tay anh.
Cố Ngộ Sâm ôm sát cậu vào lòng, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên tóc cậu: "Ngủ ngon."
Trước khi ngủ đã vận động kịch liệt, lại có Cố Ngộ Sâm bên cạnh, giấc ngủ này của Tạ Diễm cực kỳ sâu, trực tiếp ngủ tới giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Nếu không phải vì con sâu thèm ăn trong bụng đánh thức cậu, thì cậu thật sự có thể ngủ tiếp.
Tạ Diễm nằm trên giường, đôi mắt vẫn còn nhắm, mùi đồ ăn bên ngoài phòng ngủ trực tiếp truyền vào. Không cần nhìn qua, chỉ cần ngửi thấy mùi hương, Tạ Diễm đã biết Cố Ngộ Sâm đang chuẩn bị món cậu thích.
Cậu nằm một lát cho tỉnh hẳn, mới lười biếng bò dậy từ trên giường, lại ngáp một cái thật to.
Cả người cậu đều cảm thấy rất thoải mái, ngoại trừ phần eo có chút ê ẩm thì các vị trí khác đều không có vấn đề gì.
Thực ra, nó không chỉ tốt, mà cảm giác được giải tỏa hoàn toàn sau mười ngày xa cách có thể nói là sảng khoái.
Tạ Diễm vừa rửa mặt vừa hồi tưởng, hơn mười phút sau mới mặc xong quần áo, bước ra khỏi phòng ngủ.
So với ngày hôm qua, phòng khách bây giờ đã khôi phục vẻ sạch sẽ ngăn nắp, túi mua hàng và quần áo chất đống trên sô pha đã được Cố Ngộ Sâm sắp xếp lại.
Trên bàn cơm đã có đủ những món ăn đầy màu sắc và hương vị, trong chốc lát, Tạ Diễm lại có ảo giác như chính mình cưới được một nàng tiên ốc.
Cố Ngộ Sâm thực sự rất có năng lực!
Khoan đã!
Ánh mắt Tạ Diễm chậm rãi rơi xuống chiếc sô pha gọn gàng kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!