Cậu cảm thấy rất mệt mỏi.
Cậu chỉ muốn nhanh chóng buông tay rời khỏi hiện trường.
Hai tay cậu đút vào trong túi: "Đánh đi, khi nào phân thắng bại thì gọi em ra ăn cơm."
Nói xong quay người đi về hướng phòng ngủ.
Một người là anh trai, một người là chồng, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu hai người bọn họ thật sự đánh nhau, ai bị thương cậu cũng đều đau lòng, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm.
Tạ Diễm kiên quyết trở lại phòng ngủ, để lại cho Tạ Tấn và Cố Ngộ Sâm một bóng lưng hiu quạnh.
Tạ Tấn nhìn theo Tạ Diễm về phòng rồi đóng cửa lại, một bước tiến đến nắm cổ áo của Cố Ngộ Sâm, từ trên cao nhìn xuống đằng đằng sát khí.
"Cậu thực sự dám làm Cố Ngộ Sâm, cậu kết hôn với em trai tôi mà không nói một lời." Tiếng nói của Tạ Tấn gần như rít từ trong kẽ răng ra, mỗi một tiếng đều mang theo lửa giận cuồn cuộn: "Nó không hiểu chuyện, cậu còn lớn hơn nó ba tuổi mà cậu cũng không hiểu sao?"
Mặc dù Tạ Tấn đang nắm cổ áo anh, nấm đấm của Tạ Tấn cũng có khả năng nện về phía mình, nhưng bộ dạng Cố Ngộ Sâm vẫn thản nhiên như cũ, trên mặt không nhìn thấy một chút hoảng loạn nào.
"Tôi yêu em ấy, em ấy cũng yêu tôi, tình yêu sâu đậm tiến đến kết hôn là lẽ đương nhiên. Cả đời này tôi chỉ có thể gặp được một Tạ Diễm, đương nhiên sẽ tìm cách để nắm lấy em ấy." Anh nói năng khí phách, ngữ khí kiên định.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Tạ Tấn, ngữ khí chân thành mà xưa nay chưa từng có: "Cậu lo lắng cũng chỉ vì chúng tôi kết hôn quá nhanh, không có gặp qua hai bên cha mẹ, chưa tìm hiểu về gia đình hai bên, lo sợ chúng tôi không thể hòa hợp với nhau, đến lúc đó sẽ mang lại tổn thương cho Tạ Diễm. Nhưng hai người hòa hợp cũng không phải là hai bên gia đình hòa hợp, mỗi người chúng tôi đều không phải dạng người phụ thuộc vào gia đình.
Tôi và Tạ Diễm có khả năng sống tốt cuộc sống của chính mình, mà tôi cũng tin rằng, mặc kệ là người nhà của tôi hay của Tạ Diễm thì đều sẽ chấp nhận chúng tôi một cách không do dự."
Nếu lời nói này xuất phát từ miệng của người khác, Tạ Tấn sẽ nói là đối phương đang đánh rắm. Cái gì mà hai người kết hôn không liên quan gì đến gia đình hai bên, nếu đã là một thành viên trong gia đình, hai người kết hôn chắc chắn cũng sẽ liên quan đến gia đình lẫn nhau, không ít cặp đôi cuối cùng cũng vì nguyên nhân gia đình hai bên mà chia rẽ.
Nhưng cố tình lời nói này lại phát ra từ miệng của Cố Ngộ Sâm, sau cùng sẽ áp dụng trên người Tạ Diễm, Tạ Tấn nhất thời không tìm được lời nào để phản bác.
Một người đã tự mình sáng lập nên một công ty kinh doanh lớn, việc gì cũng có thể tự mình quyết định. Một người đã hy sinh thời tuổi trẻ của mình vì cái gọi là gia đình, bây giờ toàn bộ quan tâm của nhà họ Tạ đều hướng về Tạ Diễm, cũng tôn trọng những lựa chọn của Tạ Diễm.
Từ từ!
Suy nghĩ của Tạ Tấn đột nhiên dừng lại, anh ấy nổi nóng đâu phải vì vấn đề gia đình của Cố Ngộ Sâm hay Tạ Diễm? Đương nhiên là không phải, anh ấy chỉ tức giận hai người từ yêu đương đến kết hôn cũng không nói với người nhà một tiếng.
Quả nhiên nóng giận là không được, con người anh ấy một khi đã nóng giận thì sẽ không còn lý trí nữa, lúc này mới bị Cố Ngộ Sâm dắt mũi.
Ý thức được điểm này, Tạ Tấn từ từ bình tĩnh lại, buông Cố Ngộ Sâm ra, trở lại vị trí của mình ngồi xuống, còn rút khăn giấy xoa xoa tay, như vừa chạm vào thứ gì đó thật sự dơ bẩn, thật sự đáng ghét.
"Cậu không đánh tôi?" Cố Ngộ Sâm chỉnh sửa lại quần áo bị Tạ Tấn làm nhăn, nhướng mày hỏi Tạ Tấn một câu, trong giọng nói thế mà còn mang theo một chút mất mát.
"Đánh cậu?" Tạ Tấn cười lạnh: "Tôi ngại dơ tay."
Đừng tưởng rằng anh ấy nhìn không ra chút suy nghĩ nhỏ này trong lòng của Cố Ngộ Sâm, nếu anh thật sự đánh Cố Ngộ Sâm, người đau lòng chính là em trai anh, còn cho Cố Ngộ Sâm một cơ hội để bán thảm.
Cố Ngộ Sâm sống chó như vậy, chuyện gì mà cậu ta không dám làm?
"Cậu mau đi vào gọi Tạ Diễm ra ăn cơm." Tạ Tấn ném khăn giấy đã lau tay vào thùng rác, mắt liếc xéo qua Cố Ngộ Sâm một cái: "Tạ Diễm bị đói cậu sẽ không đau lòng, nhưng tôi đau lòng."
Đương nhiên Cố Ngộ Sâm cũng đau lòng, hiếm khi không phản bác Tạ Tấn, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Lúc Cố Ngộ Sâm đi vào, Tạ Diễm còn đang cầm điện thoại xem chương trình, xem đến điều gì đó buồn cười còn lăn một vòng trên giường, thấy Cố Ngộ Sâm đang tiến vào, cậu lập tức ngừng cười, xoay người quay mông về phía Cố Ngộ Sâm.
"Diễm Diễm, ra ăn cơm đi em." Cố Ngộ Sâm đi qua nắm lấy mắt cá chân của Tạ Diễm.
Tạ Diễm nhàn nhạt mà nhìn anh một cái, nhích về phía trước một chút, tiếp tục xem chương trình trên điện thoại, như không định trả lời Cố Ngộ Sâm.
Tay Cố Ngộ Sâm chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng dừng lại trên eo Tạ Diễm, dùng một chút lực ôm người vào trong lòng, không chờ Tạ Diễm phản ứng, lập tức nhận lỗi: "Anh sai rồi."
"Sai chỗ nào?" Tạ Diễm miễn cưỡng nói, cậu định đẩy Cố Ngộ Sâm ra, nhưng bàn tay quay một vòng cuối cùng lại đặt lên đầu Cố Ngộ Sâm, xoa mạnh mấy cái như xoa một con chó lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!