Vì thế cho nên khi nhìn thấy Cố Ngộ Sâm ở lối ra, từ trong tim đến ánh mắt của Tạ Diễm chỉ còn Cố Ngộ Sâm, cũng chẳng thèm quan tâm đây là sân bay nơi mọi người qua lại đông đúc, từng bước đi đến Cố Ngộ Sâm cuối cùng lại thành chạy như bay trực tiếp nhảy lên người anh.
Cũng may là đôi chân Cố Ngộ Sâm rất vững chắc, kịp thời nâng ngang mông cậu, ôm thật chặt cả người cậu vào trong vòng tay.
"Anh ơi, cuối cùng anh cũng đã trở lại, em nhớ anh muốn chết rồi!" Tạ Diễm mạnh dạn bày tỏ sự nhớ nhung của mình với Cố Ngộ Sâm, còn tặng anh một nụ hôn nóng bỏng nhiệt tình.
Nhưng cuộc sống không tránh khỏi vui quá hóa buồn.
Tạ Diễm chưa kịp đợi Cố Ngộ Sâm hôn đáp trả lại thì có cảm giác có người từ phía sau kéo cổ áo cậu, một giọng nói cực kỳ quen thuộc giờ phút này lại có vẻ âm trầm vang lên từ sau lưng: "Tạ Diễm, ai cho em được gọi anh hả?"
Uổng công anh còn nghĩ sao Tạ Diễm đột nhiên lại tốt với mình như vậy, hóa ra trong lòng cậu vẫn còn một người anh trai khác.
Đúng vậy, cậu đã có anh trai khác thì làm sao có thể nghĩ tới người anh này nữa chứ.
Tạ Tấn nhìn thoáng qua đỉnh đầu Cố Ngộ Sâm, âm thầm so sánh chiều cao của hai người. Rõ ràng chiều cao của cả hai cũng gần như nhau, tại sao Tạ Diễm lại chỉ nhìn thấy Cố Ngộ Sâm mà không nhìn thấy anh trai cậu chứ?
Hay tại anh chưa đủ cao?
Tiêu rồi.
Nghe thấy giọng nói của Tạ Tấn, trong đầu Tạ Diễm như có mấy tràng pháo hoa bùm bùm nổ vang, pháo hoa còn chưa tan hết thì màn khói gom lại thành hai chữ "Tiêu rồi".
Thật sự là sợ chuyện gì là chuyện đó xảy ra, tại sao anh cậu và Cố Ngộ Sâm lại đi cùng chuyến bay trở về?
Tạ Diễm cứng đơ quay đầu lại, thấy được khuôn mặt đen xì của Tạ Tấn, nhất thời quên luôn cả phản ứng, vẫn duy trì tư thế treo trên người Cố Ngộ Sâm.
"Bước xuống!" Ngữ khí Tạ Tấn âm trầm nói: "Ở nơi công cộng thế này, còn ra thể thống gì nữa hả!"
Lúc này Tạ Diễm mới kịp phản ứng lại, nhỏ giọng nói với Cố Ngộ Sâm: "Anh thả em xuống đi."
Cố Ngộ Sâm nhẹ nhàng thả cậu xuống, ngay khi chân Tạ Diễm vừa đứng vững, anh nắm lấy tay cậu, cùng Tạ Diễm mười ngón tay đan vào nhau.
Tạ Diễm, Tạ Tấn.
Cả hai đều họ Tạ, Cố Ngộ Sâm lập tức nhận ra quan hệ giữa hai người, anh cảm thấy thế giới này nhỏ thật, Tạ Diễm vậy mà là em trai của Tạ Tấn.
Tạ Diễm giật giật tay, vậy mà Cố Ngộ Sâm vẫn không chịu buông ra, ngược lại càng nắm chặt hơn, cậu vốn cũng không muốn buông tay, lại tùy ý để Cố Ngộ Sâm nắm tiếp.
Đưa đầu là một đao, rút đầu cũng là một đao. Nếu đã vừa khéo gặp nhau ở sân bay như vậy, coi như thuận thế công khai mối quan hệ của cậu với Cố Ngộ Sâm luôn đi.
Tạ Diễm hít một hơi thật sâu, vừa định mở miệng giới thiệu Cố Ngộ Sâm với anh hai một chút, Tạ Tấn dường như nhận ra ý đồ của cậu, lạnh lùng mở miệng: "Anh với cậu ta có quen biết, Cố Ngộ Sâm là bạn thời đại học của anh, là bạn tốt cùng phòng!"
Bạn tốt tới mức nào vậy?
Tốt tới nỗi cậu ta im hơi lặng tiếng bắt cóc em trai anh luôn.
Tạ Diễm nghe ra ngữ khí nghiến răng nghiến lợi từ trong lời nói của Tạ Tấn, cậu quay đầu nhìn về Cố Ngộ Sâm, dùng ánh mắt dò hỏi Cố Ngộ Sâm sao lại như thế này.
"Không có việc gì." Cố Ngộ Sâm nhéo tay Tạ Diễm tỏ ý trấn an: "Anh và anh ấy* có một chút hiểu lầm."
( *Hai người cùng tuổi nhưng do CNS đã biết TT là anh TD nên CNS sẽ gọi TT là anh khi nói chuyện với TD.)
Về việc thay đổi mối quan hệ, Cố Ngộ Sâm tiếp thu một cách nhanh chóng không hề áp lực, dường như nháy mắt đã sửa miệng.
Cố Ngộ Sâm vừa dứt lời, liền cảm giác được ánh mắt của Tạ Tấn đang trừng về phía mình.
Anh chẳng e ngại gì, trực tiếp nhìn lại, mỉm cười gọi một tiếng "Anh trai".
Tạ Tấn lạnh lùng nói: "Ai là anh trai của cậu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!