Chương 22: (Vô Đề)

Khi ở bên ngoài, Tạ Diễm cũng không thể hiện ra việc bị căng cẳng này, thật ra lúc ở trước mặt Cố Ngộ Sâm cậu cũng không muốn thể hiện ra. 

Nhưng Cố Ngộ Sâm vẫn có thể nhận ra được cảm xúc của cậu thông qua một chút hành động nhỏ, có khi còn hiểu Tạ Diễm hơn cả chính cậu. 

"Mấy hôm nay có chuyện gì sao em?"

Tối nay khi gọi video với Cố Ngộ Sâm, Cố Ngộ Sâm hơi lo lắng hỏi cậu.

Tạ Diễm hơi ngẩn người, ban đầu còn chưa hiểu tại sao Cố Ngộ Sâm lại hỏi như vậy: "Dạ?"

Cố Ngộ Sâm: "Mấy hôm nay anh thấy em hơi thất thần."

Tạ Diễm có chút lo lắng suy nghĩ một hồi, vẫn lựa chọn nói thật với Cố Ngộ Sâm, dù sao thì đến lúc đó Cố Ngộ Sâm cũng phải gặp anh trai của cậu, phải cho Cố Ngộ Sâm có thời gian chuẩn bị tốt tâm lý: "Mấy hôm nữa anh trai em sẽ đến thành phố K, anh ấy nói muốn gặp anh".

Cố Ngộ Sâm hiểu ra, hoá ra là phải gặp phụ huynh.

"Yên tâm, đến lúc đó anh chắc chắn sẽ thể hiện thật tốt trước mặt anh ấy." Cố Ngộ Sâm an ủi Tạ Diễm.

Nhưng mà điều Tạ Diễm chú ý lại không phải điểm này, cậu bắt được điểm đáng chú ý khác: "Mấy ngày nữa anh về ạ? Lúc nào anh bay? Đến lúc đó em đi đón anh!"

Lúc nãy cậu vừa mới nói là anh trai cậu sắp đến thành phố K, Cố Ngộ Sâm không nói rằng sợ không kịp về nước gặp mặt mà nói đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp mặt, điều đó có nghĩa là Cố Ngộ Sâm sắp về nước!

Cậu đúng là một đứa bé nhanh nhạy!

Đôi mắt Tạ Diễm sáng ngời ngời nhìn Cố Ngộ Sâm, chờ mong nhận được đáp án khẳng định từ miệng Cố Ngộ Sâm. 

Cố Ngộ Sâm: "…"

Anh vốn muốn cho Tạ Diễm một niềm vui bất ngờ, đến lúc về nước thì đi thẳng đến công ty của Tạ Diễm để đón cậu về nhà. Không ngờ khi hai người đang nói đến việc gặp mặt phụ huynh thì bỗng nhiên Tạ Diễm nhắc đến thời gian về nước.

Sơ xuất rồi. 

Nếu ngày về nước đã lộ ra thì Cố Ngộ Sâm cũng không giấu nữa, nói thời gian về nước với Tạ Diễm, chính là hai ngày sau, khoảng 3 giờ rưỡi trưa ngày kia sẽ đến thành phố K.

Tạ Diễm lập tức ghi nhớ: "Vậy lúc đó em đến đón anh nhé. Em nhớ anh quá." 

Rõ ràng còn có hai ba ngày nhưng Tạ Diễm đã chờ không được, hận không thể xoay chuyển thời gian của kim đồng hồ, làm thời gian lập tức bay đến trưa ngày kia.

Cố Ngộ Sâm ra nước ngoài một tuần, Tạ Diễm cảm thấy cậu đã bị chôn vùi trong nỗi nhớ. 

Cố Ngộ Sâm nhìn vẻ mặt toả sáng của Tạ Diễm trong video, khóe miệng nhếch lên, có lẽ đây cũng là một niềm vui bất ngờ đối với Tạ Diễm. 

Tạ Diễm nhớ anh, sao anh có thể không nhớ Tạ Diễm?

***

Một lát sau, Tạ Diễm nhắn tin riêng cho Tạ Tấn, hỏi khi nào anh ấy về nước, được Tạ Tấn trả lời là thời gian tạm thời chưa xác định được, nhưng sẽ không quá lâu. 

Thật ra Tạ Tấn đã đặt vé máy bay trở về, nhưng anh ấy không muốn nói cho Tạ Diễm, định đến lúc đó kiểm tra bất ngờ một chút.

Nếu để Tạ Diễm tự đưa người yêu đến gặp anh ấy thì chắc chắn sẽ có sự chuẩn bị trước, không phân biệt được tốt hay xấu. Nhưng nếu anh ấy xuất hiện bất ngờ thì rất có thể sẽ nhìn ra được người yêu Tạ Diễm có vấn đề gì không. 

Tạ Tấn cảm thấy mình làm như vậy chẳng có gì sai, anh ấy nhất định phải trông chừng Tạ Diễm thật tốt, không phải loại người nào cũng có thể yêu đương với em trai của anh ấy.

Tạ Diễm tốt như vậy, Tạ Tấn thật sự không nghĩ ra có ai có thể xứng đôi với cậu.

Tạ Diễm cũng không biết suy nghĩ của Tạ Tấn, biết được Tạ Tấn còn chưa xác định thời gian trở về, trong lòng cậu lập tức chắc rằng Tạ Tấn và Cố Ngộ Sâm sẽ không gặp nhau ở sân bay.

Tất nhiên, ở trong lòng Tạ diễm, tỷ lệ Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn cùng chuyến bay vốn dĩ rất rất nhỏ, dù rằng hiện tại hai người đều ở nước A, nhưng nước A lớn như vậy, thành phố nhiều như thế, tỷ lệ ở cùng một thành phố đã rất nhỏ, càng đừng nói cùng một chuyến bay? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!