Chương 21: (Vô Đề)

Lần này gọi điện thoại đến, nhạc chuông cuối cùng cũng vang lên bình thường.

Vương Côn tranh thủ trước điều chỉnh lại trạng thái khi được kết nối, thậm chí còn ho khan, hắng giọng vài cái, cố gắng để lát nữa tỏ ra tự nhiên hơn trước mặt Tạ Diễm.

Mười mấy giây sau, cuộc gọi được kết nối, Vương Côn mở miệng nói: "Tạ…"

Hắn ta còn chưa nói xong tên Tạ Diễm, chợt nghe thấy trong điện thoại truyền đến một giọng nói khiến hắn ta cảm thấy xa lạ: "Xin chào, cần thuê phòng hay thuê cửa hàng?"

Vương Côn sửng sốt một chút, lấy điện thoại xuống nhìn thoáng qua số điện thoại hiển thị trên màn hình, đúng là số của Lưu Giai Minh gửi cho hắn ta.

Người ở đầu bên kia không đợi hắn trả lời, lặp lại câu hỏi: "Anh cần thuê nhà hay cửa hàng? Mong muốn giá thuê dự kiến ​​bao nhiêu? Nhà chúng tôi đều là nhà riêng, không qua trung gian kiếm chênh lệch giá, giá chắc chắn là ưu đãi nhất ở thành phố K…"

Vương Côn không để cho người nọ nói hết câu, một cơn tức giận dâng lên trong đầu, không kịp suy nghĩ, hắn ta ném chiếc điện thoại xuống đất, "bốp" một tiếng. Điện thoại chất lượng cao theo tiếng động vỡ thành từng mảnh, đủ thấy sức lực lớn thế nào.

Lần đầu tiên là điện thoại của bác sĩ bệnh viện nam khoa, lần thứ hai còn tưởng rằng có thể đáng tin cậy một chút, không ngờ lần này lại gọi đến một công ty môi giới bất động sản!

Rất tốt! Thật sự rất tốt!

Gân xanh trên trán Vương Côn nổi lên, hắn ta thở hổn hển, đôi mắt càng nhiễm màu đỏ thẫm, sắc mặt tràn đầy hung bạo.

Nhưng hắn ta có tức giận cũng vô dụng, không liên lạc được với Tạ Diễm thì vẫn là không liên lạc được, nói chi muốn nhờ Tạ Diễm giúp hắn ta tạo mối quan hệ với Chu Kỳ Tuấn.

Sau cơn tức giận, Vương Côn lại chán nản ngồi xuống sô pha, vùi mặt vào lòng bàn tay, cảm xúc hối hận như dây leo quấn chặt lấy hắn ta.

Tại sao hôm đó hắn ta lại uống rượu? Tại sao hắn ta lại say? Tại sao lại nói ra tâm tư chôn sâu trong lòng?

***

Lúc này, Tạ Diễm đang ở trong một căn hộ nhỏ do mình đứng tên.

Đây là một căn gác xép, trên lầu có hai phòng ngủ, phòng khách dưới lầu cải tiến thành văn phòng cho hai người.

Hai người này là nhân viên được Tạ Diễm thuê để giúp cậu xử lý công việc cho thuê nhà. Nếu không, với rất nhiều cửa hàng và ngôi nhà đứng tên mình, cậu sẽ vô cùng bận rộn để có thể tự mình giải quyết mọi việc, điều này hoàn toàn không phù hợp với nhân sinh quan cá muối của cậu.

Hiện tại, Tạ Diễm đến tìm bọn họ để xem sổ sách tháng này. 

Sổ sách đang đối chiếu được một nửa thì Kha Vũ – người phụ trách công việc cho thuê nhận được một cú điện thoại. Tạ Diễm vốn tưởng là có người hỏi thông tin thuê phòng, không ngờ Kha Vũ còn chưa nói được mấy câu đã bối rối cúp máy

"Có chuyện gì vậy?" Tạ Diễm hỏi.

Kha Vũ nhún vai: "Không biết ạ, người trong điện thoại không nói tiếng nào, sau đó thì đột nhiên cúp máy." Giống như bệnh thần kinh, trong lòng Kha Vũ bổ sung thêm một câu.

Nếu không phải chuyện quan trọng thì Tạ Diễm không muốn hỏi nhiều, tiếp tục đối chiếu sổ sách còn lại với bọn họ.

Trước khi rời đi, Tạ Diễm nhớ đến một chuyện.

"Đúng rồi," Tạ Diễm nói: " Hai căn hộ ở Phẩm Thắng Tam Kỳ đã trang hoàng xong, tôi sẽ đưa chìa khóa cho hai cậu. Hai cậu dành chút thời gian đi chụp mấy tấm ảnh, đăng lên mạng cho thuê."

Hai nhân viên: "…"

Vẻ mặt họ đờ đẫn trong giây lát, sau đó nghiêm mặt tiếp tục bận rộn công việc trên tay.

Thỉnh thoảng ông chủ của bọn họ sẽ có thêm một hai căn nhà, bọn họ đã quen rồi… Ừ, thật sự quen rồi…

Đã quen cái beep!

Đây chính là Phẩm Thắng Tam Kỳ, biệt thự trị giá ngàn vạn, dù có tiền cũng rất khó mua đó!

Rốt cuộc Tạ Diễm là thần tiên gì vậy? Tại sao luôn im hơi lặng tiếng mà mua được hai căn hộ ở Phẩm Thắng Tam Kỳ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!