Ngày thứ ba Cố Ngộ Sâm vắng mặt, vẫn là nhớ anh.
Ngay cả Lý Trạch Khâm cũng bắt đầu trêu chọc Tạ Diễm muốn biến thành một hòn vọng phu*.
( *Hòn vọng phu như chỉ những hòn đá có hình giống người thiếu phụ chờ chồng trong văn hóa Á Đông.)
Đối với điều này, Tạ Diễm cảm thấy rất kiêu ngạo.
Nguyên văn lời nói của Tạ Diễm lúc đó là: "Tao vọng phu tao kiêu ngạo, tao có chồng, tao càng kiêu ngạo hơn."
Chó độc thân Lý Trạch Khâm cảm thấy đầu gối như bị một mũi tên đâm vào nhưng lại đau thấu tâm can.
Cố Ngộ Sâm đã ra nước ngoài ba ngày, Tạ Diễm vẫn chưa quen việc ngủ một mình.
Cũng may dù Cố Ngộ Sâm bận đến đâu hay chênh lệch múi giờ bao nhiêu tiếng đi nữa, anh vẫn luôn gọi điện video trước khi Tạ Diễm đi ngủ, trong điện thoại, khung cảnh luôn ở bên ngoài.
Hôm nay là ngày thứ tư Cố Ngộ Sâm không ở nhà, cậu vẫn nhớ anh như cũ.
Tạ Diễm ôm gối của Cố Ngộ Sâm lăn lộn trên giường, vùi mặt vào gối, một lát sau mới len lén lộ ra đôi mắt, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại cách đó không xa, chờ đợi nó đổ chuông.
Cùng Cố Ngộ Sâm gọi video đã trở thành chuyện Tạ Diễm mong đợi nhất mỗi ngày.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tạ Diễm, điện thoại im lặng một giây trước rốt cuộc cũng vang lên.
Tạ Diễm gần như nhảy lên cầm điện thoại, tóc trên đầu cậu cũng vì động tác này mà dựng lên.
Cậu sốt ruột đến mức không nghe rõ nhạc chuông cuộc gọi đến, cũng không để ý rằng nhạc chuông trong điện thoại di động của mình không phải là nhạc chuông cậu đặc biệt cài đặt cho Cố Ngộ Sâm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tạ Diễm đã gấp không chờ được mà chấp nhận cuộc gọi video: "Anh…"
Sau khi nhìn thấy người đàn ông đẹp trai mặc vest, tóc cẩn thận tỉ mỉ chải ra sau đầu trong điện thoại, tất cả những lời Tạ Diễm muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Giọng nói uy nghiêm của người đàn ông phát ra từ điện thoại: "Em đang đợi điện thoại của ai?"
Khi Tạ Diễm nghe được giọng nói này, cậu vô thức ngồi xuống như một đứa trẻ ở trường mẫu giáo, thiếu chút nữa đặt tay lên đầu gối.
Cậu hắng giọng: "Anh, sao đột nhiên anh lại gọi video cho em?"
Cũng may cậu cũng gọi Cố Ngộ Sâm là anh, nếu không vừa rồi đã bị lộ.
Không phải Tạ Diễm không muốn Tạ Tấn biết đến sự tồn tại của Cố Ngộ Sâm, chỉ là trong lòng cậu sợ người anh trai này tận xương tủy, tạm thời chưa chuẩn bị tâm lý tốt mà thôi.
"Không có chuyện gì thì không thể gọi video cho em sao?" Tạ Tấn hỏi ngược lại, nhưng ánh mắt lại sắc bén liếc nhìn khung cảnh phía sau Tạ Diễm.
Anh ấy khẽ cau mày: "Em chuyển nhà rồi à?"
Thỉnh thoảng Tạ Tấn sẽ gọi video với Tạ Diễm, anh ấy khá rõ về cách bài trí đồ đạc ban đầu trong nhà của cậu, hiện tại khi nhìn thấy khung cảnh phía sau của Tạ Diễm, rõ ràng nó đã khác với trước đây.
Anh ấy khá hiểu tính cách của em trai mình, nếu không cần thiết thì sẽ không di chuyển, đột nhiên chuyển nhà khẳng định là có nguyên nhân.
Tạ Tấn nhớ tới ánh mắt vừa mong đợi vừa kích động lúc Tạ Diễm nhận điện thoại, hiểu rõ.
Tạ Diễm đang yêu.
Dựa theo tình hình hiện tại, họ không chỉ yêu nhau mà còn sống chung.
Tạ Diễm bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, khi bắt gặp ánh mắt đánh giá của Tạ Tấn, cậu lại sinh ra cảm giác như bị nhìn thấu.
Cậu sợ hãi rụt cổ lại: "Anh, sao anh lại nhìn em như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!