Chương 19: (Vô Đề)

Tạ Diễm cũng biết lúc này Cố Ngộ Sâm không phải đang bận thì chính là đang ngủ, cậu chỉ nghĩ rằng muốn gửi tin nhắn chia sẻ một chút tâm tình của mình với Cố Ngộ Sâm. 

Thấy Cố Ngộ Sâm không trả lời, cậu liền cất điện thoại đi. 

Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt sáng ngời có thần của chị Trần. 

Tạ Diễm: "…"

Chị Trần: "Không thì chị nói cho em biết hai điểm còn lại nhé?"

Tạ Diễm gọn gàng lưu loát cất điện thoại di động, đi vài bước ra khỏi phòng họp, đến cửa còn quay đầu thăm dò, giải thích lý do: "Em cần đi vệ sinh."

Sau đó biến mất trong chớp mắt. 

Nói đùa, để chị Trần nói tiếp thì chắc sau giờ tan làm cũng chưa xong đâu.

Chị Trần: "…"

Haiz, lẽ ra lúc trước cô phải vào bộ phận đào tạo của công ty, chỉ có nơi đó mới có thể thỏa mãn được mong muốn biểu đạt của cô. 

***

Các đồng nghiệp nói là rời đi, nhưng thực tế họ chỉ là từ phòng họp trở lại văn phòng.

Bọn họ vốn đang nói chuyện phiếm, khi nhìn thấy chị Trần đi ra, họ cúi đầu giả vờ bộ dáng có việc cần làm, trong nháy mắt, tất cả mọi người đều trở thành người bận rộn.

Chị Trần: "…"

"Giả vờ, giả vờ tiếp đi." Chị Trần chống nạnh: "Chị xem các cậu có thể giả vờ được bao lâu."

Mọi người đều bật cười, lại tiếp tục trò chuyện.

Ban đầu, bọn họ hẹn nhau ăn tối sau khi tan làm để chia tay, sau đó cùng nhau đến chơi Trốn thoát mật thất* mới mở, hiện tại bộ phận không cần giải tán nữa, vậy còn muốn tiếp tục chơi không?

( *Trốn thoát mật thất hay Trốn thoát khỏi mật thất (Escape Room) là một trò chơi trốn thoát ngoài đời thực. Nội dung chính của trò chơi là người chơi bị mắc kẹt trong một căn phòng có cửa bị khóa. Nếu muốn trốn thoát, bạn cần phải mở mọi cánh cửa bên trong để thoát ra ngoài. Dựa vào chi tiết, lý luận và cách sử dụng các đạo cụ khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ trốn thoát này.)

Đang nói chuyện thì có người nhắc tới vấn đề này.

Chị Trần nghe được, suy nghĩ một chút rồi nói với các đồng nghiệp: "Cứ đi thôi, coi như chúc mừng bộ phận chúng ta vẫn còn, các cậu cũng không cần khó khăn tìm một ao cá khác làm cá muối."

"Chị Trần bao mọi người sao?" Có người hét lên.

Chị Trần: "Làm ơn làm ơn đi, nhìn các cậu cũng không giống là người thiếu tiền, sao cứ mãi nhớ đến ba dưa hai táo* trong túi chị thế?"

( *Ba dưa hai táo ( /sān guā liǎng zǎo/) là một thành ngữ Trung Quốc. Thành ngữ này có nghĩa là một phép ẩn dụ được sử dụng trong ngôn ngữ thông tục miền Bắc để mô tả một điều gì đó tầm thường hoặc để chỉ một số tiền có hạn.)

Lý Trạch Khâm ngọt ngào đáp lại một câu: "Có thể được chị Trần bao là vinh hạnh của chúng tôi."

Chị Trần cười ra nếp nhăn khóe mắt: "Đừng tưởng miệng em ngọt, chị sẽ không hỏi em về buổi hẹn hò giấu mặt, em đã nghĩ kỹ chưa?"

Lý Trạch Khâm nhìn trái nhìn phải xem như không có chuyện gì xảy ra. 

Cậu ta trở lại chỗ ngồi của mình, thấy Tạ Diễm đang hả hê khi thấy người khác gặp họa mà nhìn mình, cậu ta làm vẻ mặt đau khổ nhìn Tạ Diễm. 

Tạ Diễm càng cười vui vẻ hơn, hoàn toàn không thông cảm ý tứ của Lý Trạch Khâm.

Một thông báo Wechat đến từ điện thoại của cậu, cậu đã đặc biệt cài đặt nó, ngay khi vừa nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc, cậu lập tức biết Cố Ngộ Sâm đang trả lời tin nhắn của mình. 

Cố Ngộ Sâm: Anh nhận thầu ao cá, lúc nào cũng chờ em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!