Chương 16: (Vô Đề)

Gió đêm tiến vào cơ thể, hình thành một dòng nước ấm trong máu, chảy đến tứ chi và xương cốt, cuối cùng hội tụ về tim.

Mũi bắt đầu cảm thấy đau còn mắt thì sưng tấy.

Tạ Diễm chớp mắt để ngăn bản thân không được khóc lóc thảm hại.

Cậu đột nhiên hiểu tại sao Cố Ngộ Sâm lại nói pháo hoa sẽ biến mất.

Điều Cố Ngộ Sâm muốn nói là: Vương Côn giống như pháo hoa trên bầu trời, có lẽ nó đã từng nở rộ rực rỡ trong lòng cậu, nhưng dù có rực rỡ đến đâu, thì cuối cùng cũng sẽ biến mất.

Từ nay trở về sau, chỉ có Cố Ngộ Sâm ở bên cạnh Tạ Diễm, vĩnh cửu như viên kim cương ở trên chiếc nhẫn.

Đây là lời tuyên bố thầm lặng của Cố Ngộ Sâm, dịu dàng mà bá đạo, dùng một lần là có thể đính chặt Tạ Diễm vĩnh viễn.

Suy nghĩ cẩn thận ngụ ý trong đó, Tạ Diễm mỉm cười.

Cậu quay người kiễng chân hôn lên môi Cố Ngộ Sâm một cái: "Mặc dù em rất cảm động nhưng có một số chuyện em phải nói rõ ràng với anh trước đã. Nếu như anh hiểu lầm, em sẽ đau lòng chết mất?"

Tạ Diễm không cho Cố Ngộ Sâm cơ hội nói chuyện, cậu tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay của Cố Ngộ Sâm rồi nói tiếp: "Trước khi gặp anh, cả đời em chưa bao giờ nhìn thấy pháo hoa rực rỡ. Vương Côn thực sự chỉ là một người bạn. Bọn em là bạn cùng phòng trong 4 năm, từ đầu đến cuối chưa bao giờ nảy sinh tình cảm nào khác ngoài tình bạn."

Pháo hoa? Vương Côn không xứng.

Tạ Diễm nghĩ rằng cậu thực sự không rõ ràng về tình cảm của mình, nếu không cũng không đến nỗi cậu không biết rằng mình thích đàn ông trước khi gặp Cố Ngộ Sâm.

Nhưng có thật là cậu không biết gì không?

Có vẻ như không phải vậy, nếu không thì làm sao cậu có thể yêu Cố Ngộ Sâm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhanh chóng tấn công anh và xác định mối quan hệ ngay từ lần gặp đầu tiên?

Nghĩ đến đây, Tạ Diễm cười rạng rỡ, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Cố Ngộ Sâm bằng ánh mắt sáng ngời: "Trước khi anh xuất hiện, em là một ngọn núi lửa đang ngủ say. Vì sự xuất hiện của anh, em đã thức dậy sau giấc ngủ của mình, những cảm xúc đã tích lũy trong nhiều năm đột nhiên phun trào ".

Nó nhanh chóng và dữ dội, không cho Tạ Diễm thời gian để suy nghĩ, từ xác định mối quan hệ đến kết hôn, mọi thứ đều diễn ra bình thường mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Cố Ngộ Sâm rũ mắt xuống, chạm mắt với Tạ Diễm.

Giống như một bầu trời đầy sao và sao trời chỉ có Cố Ngộ Sâm..

Tạ Diễm lại kiễng chân lên và hôn lên môi Cố Ngộ Sâm, đặt đôi bàn tay đeo nhẫn của họ cạnh nhau.

Ngón tay của Cố Ngộ Sâm thon dài và có khớp xương rõ ràng, trong khi các ngón tay của Tạ Diễm trông mượt mà hơn, bàn tay của cậu cũng nhỏ hơn của Cố Ngộ Sâm, vừa đủ để bàn tay của Cố Ngộ Sâm bao bọc.

Tạ Diễm từ từ di chuyển bàn tay của mình, đặt lên tay Cố Ngộ Sâm rồi nắm lấy nó.

"Anh là của em cũng như em là của anh." Cậu nói.

Hơi thở cuối cùng đã bị Cố Ngộ Sâm chiếm lấy.

Dưới bầu trời mùa hè đầy sao rực rỡ, họ ôm nhau hôn nhau… Tưởng chừng như hòa vào nhau.

Khi Tạ Diễm được Cố Ngộ Sâm ôm vào xe, đầu óc cậu mơ hồ không thể nghĩ được gì. Chỉ có bản năng chỉ dẫn bám lấy Cố Ngộ Sâm.

Mọi chuyện dường như đang phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát.

Khi chân Tạ Diễm đạp vào vô lăng, cuối cùng đầu óc cậu cũng tỉnh táo trở lại.

Cậu nhẹ nhàng đẩy Cố Ngộ Sâm ra: "Anh ơi, đây là xe của Giang Dư."

Cố Ngộ Sâm: "…"

Động tác của Cố Ngộ Sâm khựng lại sau vài giây, anh buông Tạ Diễm ra rồi  nhìn cậu thật sâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!