Chương 13: (Vô Đề)

Tạ Diễm không nghĩ ngợi gì, lập tức trả lời: "Không có gì hết, trước đây có rất nhiều người tỏ tình với em, em căn bản không nhớ rõ họ là ai."

Nói xong, Tạ Diễm tự mình ngây ngẩn cả người.

Lúc này là thời điểm để nói về chiến tích huy hoàng ở quá khứ sao?

Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Ngộ Sâm, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của anh.

Tạ Diễm nở một nụ cười lấy lòng: "Thế thì sao, em khoác lác đó."

Cố Ngộ Sâm không nói gì, giơ tay xoa nhẹ đầu Tạ Diễm một cái: "Đi, chúng ta vào thôi."

Tạ Diễm duỗi tay thử nắm lấy tay Cố Ngộ Sâm, cậu cầm ngón tay áp út của anh trước, rồi nhéo nhéo vào lòng bàn tay, mang đầy vẻ thăm dò.

Giây sau đó, bàn tay Cố Ngộ Sâm chủ động mở ra bao lấy tay của Tạ Diễm.

"Anh không ghen sao?" Ngón tay Tạ Diễm xoa xoa lòng bàn tay của Cố Ngộ Sâm.

"Tại sao anh lại phải ghen?" Cố Ngộ Sâm buồn cười hỏi, anh dừng lại nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Diễm: "Anh không những không ghen, mà anh còn cảm thấy vô cùng vinh hạnh." 

Ánh mắt của Cố Ngộ Sâm rất sâu, khi bị anh nhìn chăm chú, sẽ có cảm giác như anh đang nhìn cả thế giới, mà trong đó chỉ có cậu.

Rõ ràng đã cùng Cố Ngộ Sâm làm đủ loại hành động thân mật rồi, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đó, tim Tạ Diễm vẫn đập nhanh liên hồi.

Trái tim và  ánh mắt của Tạ Diễm giờ đây đều là Cố Ngộ Sâm. Giống như chỉ cần có anh ở trước mắt, mọi thứ khác đều không lọt được vào mắt cậu. 

Xung quanh đều vô cùng náo nhiệt, nhưng không có âm thanh nào lọt vào tai Tạ Diễm hết. Cậu chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm của Cố Ngộ Sâm vang lên bên tai: "Anh rất vinh hạnh khi em chọn anh giữa hàng vạn người." 

Tạ Diễm là một người ưu tú, lại được rất nhiều người yêu thích, người như vậy làm sao có thể không có ai tỏ tình?

Những năm nay, xung quanh Tạ Diễm có rất nhiều bông hoa xinh đẹp, nhưng cậu chẳng thèm để mắt tới, cuối cùng ánh mắt cậu lại dừng ở Cố Ngộ Sâm.

Tạ Diễm, người được nhiều người yêu thích, là của tôi.

Đây là một loại niềm vui thầm kín, nhưng nói đúng hơn là một loại biết ơn. 

Trên thế giới này có biết bao nhiêu người, Cố Ngộ Sâm có tài đức gì mà lại được Tạ Diễm thích? 

Aaa!!

Trong lòng Tạ Diễm hét lên, tại sao mỗi ngày Cố Ngộ Sâm đều có thể trêu chọc cậu như vậy?

"Em cũng vậy, em cũng cảm thấy rất vinh hạnh." Tạ Diễm nhón chân, nhanh chóng hôn lên mặt Cố Ngộ Sâm.

Cậu vẫn còn nhớ được mình đang ở bên ngoài, nếu không thì đã làm gì đó mạnh bạo hơn rồi. 

"Đủ rồi đủ rồi!" Ở khoảnh khắc hai người đang "tình chàng ý thiếp", sau lưng truyền đến một âm thanh chán ghét: "Ban ngày ban mặt, phát cơm chó cũng phải có chừng mực chứ!"

Tạ Diễm nhìn về phía nơi phát ra âm thanh thì thấy Chu Kỳ Tuấn đang đứng ở cửa thang máy nhìn bọn họ. Đối diện với ánh mắt của Tạ Diễm, anh ấy còn cố tình làm động tác xoa tay, giống như muốn gạt bỏ đi lớp da gà đang nổi.

"Tôi thắc mắc tại sao hai người còn chưa lên, hóa ra là ở đây thể hiện tình cảm sao?" Chu Kỳ Tuấn châm chọc.

Tạ Diễm cảm nhận được lỗ tai mình đang nóng lên, nhưng miệng của cậu vẫn không chịu thua: "Đây không phải là sợ lên đó phát "cơm chó" nhiều quá, ảnh hưởng đến các anh ăn cơm sao?"

Chu Kỳ Tuấn: " … "

Chu Kỳ Tuấn: " Xem như em cũng biết thân biết phận." Chậc, thật là không biết xấu hổ.

Thang máy vẫn còn đang đi xuống, cả ba người đứng trước cửa thang máy chờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!