Tối hôm đó, trên diễn đàn có một bài khiếu nại về sự việc.
[Hai đối tượng xem mắt trước đây trước đây của tôi ở bên nhau, vậy tôi cái gì? Bà mối hay bến tàu Loan Tử? /buồn cười/bất lực/bó tay]
Trong nháy mắt, chỉ một tháng sau cậu và Cố Ngộ Sâm đã đi nhận giấy đăng ký kết hôn và trở bạn đời, đồng hành cùng nhau trên mọi chặng đường trong cuộc đời.
Lần trước ngồi ở đây, Tạ Diễm đã kiềm chế rất nhiều, cậu chỉ dám dùng ngón tay chạm nhẹ vào quần áo của Cố Ngộ Sâm, không dám đi quá giới hạn thân mật hơn với anh.
Nhưng hôm nay thì khác.
Lúc này, hai tay cậu đặt trên eo của Cố Ngộ Sâm, hai tay ôm lấy eo anh, cậu có thể cảm nhận được các khối cơ bắp rắn chắc thông qua lớp vải quần áo.
Tạ Diễm là người hiểu rõ nhất về vòng eo của Cố Ngộ Sâm tốt như thế nào. Nó rắn chắc thông qua từng thớ thịt.
Tạ Diễm suy nghĩ miên mang về mọi chuyện, khi hoàn hồn lại thì Cố Ngộ Sâm đã nói xong.
Tạ Diễm không biết anh vừa mới nói gì.
"Anh, anh vừa nói gì vậy?" Tạ Diễm hỏi.
Người ở phía trước trầm mặt một lát rồi trả lời: "Không có gì."
Tạ Diễm không nghe ra được có gì sai thông qua giọng điệu trong lời nói của Cố Ngộ Sâm, vì vậy cậu cũng không hỏi thêm gì nữa. Giây kế tiếp, xe đạp bỗng va phải gờ giảm tốc độ khiến phần thân trên của cậu đập mạnh vào lưng Cố Ngộ Sâm, cậu theo quán tính ôm chặt lấy eo của Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm cụp mắt nhìn xuống, tầm mắt rơi vào đôi tay đang ôm chặt eo của mình, anh nhếch miệng mỉm cười.
Anh không khỏi tăng tốc độ di chuyển của đôi chân, đạp xe phóng nhanh về phía trước.
"Giữ chặt nhé." Cố Ngộ Sâm nói.
Lần này thì Tạ Diễm nghe rất rõ, cậu siết chặt vòng tay và ôm chặt hơn.
Tốc độ của xe tăng nhanh, âm thanh cọt kẹt của chiếc xe hòa cùng âm thanh của gió vang vọng bên tai, tạo thành một bài hát có giai điệu vô cùng đặc biệt khiến trái tim cậu bất giác rung động.
Đột nhiên, Tạ Diễm cảm thấy có vài giọt nước rơi xuống trên mặt mình. Một giọt, hai giọt….
Cậu la lên: "Anh, trời mưa rồi, anh đạp xe nhanh lên."
Tất nhiên Cố Ngộ Sâm biết rõ nên càng đạp xe nhanh hơn, lao về phía trước.
Một lúc sau, mưa càng lúc càng lớn, cả thế giới như chìm vào màn mưa dày đặc.
Mưa lớn bất ngờ ập đến, nhưng may mắn là hai người cũng đã gần về đến nhà. Tuy vậy, quần áo của hai người vẫn bị ướt do dính nước mưa.
Sau khi đỗ xe xong, cả hai về nhà với một thân chật vật.
Họ nhìn nhau, không ai ghét bỏ ai, nở nụ cười thật tươi.
Cố Ngộ Sâm đưa cho Tạ Diễm một chiếc khăn lông khô sạch sẽ: "Chúng ta nên đi tắm rồi nhanh chóng thay quần áo trước." Anh vừa nói giúp Tạ Diễm lao khô tóc.
Tạ Diễm buột miệng hỏi: "Cùng nhau hả?"
Khi hai chữ này vừa nói ra, cả hai người đều sửng sốt.
Hơi thở của Cố Ngộ Sâm bỗng nhiên nặng nề một cách kỳ lạ: "Em có chắc là muốn tắm cùng nhau không?"
Có trời đất chứng giám, Tạ Diễm không hề nghĩ đến những chuyện như vậy, cậu chỉ đơn thuần là thấy cả hai đều bị dầm mưa nên mau chóng tắm nếu không sẽ bị cảm. Cậu không hề có ý gì gì đó chút nào cả.
Nhưng bây giờ nghe được âm thanh trầm thấp của Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm bỗng chốc bị mê hoặc, dù cho không phải có ý đó thì giờ phút này cậu cũng có ý như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!