Chương 105: Ngoại truyện 5

Ngoại truyện 5

Mặc dù Tạ Tấn đã dặn Tạ Diễm đừng đi tìm Cố Ngộ Sâm nữa, nhưng hàng ngày Tạ Diễm vẫn lén chạy sang nhà Cố Ngộ Sâm.

Cha Cố và mẹ Cố đã sớm quen với vị khách nhỏ này, mỗi lần Tạ Diễm đến, họ đều tự nhiên chỉ đường cho bé đến chỗ của Cố Ngộ Sâm.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tạ Diễm mới vừa đi vào nhà của Cố Ngộ Sâm, mẹ Cố nhìn thấy bé liền nói: "Bé Diễm đến rồi à? Anh Sâm Sâm của con đang ở trong phòng ở trên lầu đó con."

"Dạ, con biết rồi ạ." Tạ Diễm ngọt ngào đáp lời, rồi đôi chân ngắn ngủn chạy như bay lên lầu.

Phòng của Cố Ngộ Sâm nằm trong góc lầu hai, lúc Tạ Diễm đến đó thì cửa đang đóng, Tạ Diễm đưa tay gõ cửa.

Hai tiếng chậm rồi lại hai tiếng nhanh.

Đây làm ám hiệu của bé và Cố Ngộ Sâm, anh Cố Ngộ Sâm nghe thấy là biết bé đã đến.

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Cố Ngộ Sâm đầu tóc ướt sũng, chắc mới vừa tắm xong.

Tạ Diễm nhìn thấy Cố Ngộ Sâm liền cười tươi như hoa: "Anh, em đến rồi!"

Cố Ngộ Sâm mở cửa cho Tạ Diễm đi vào, sau khi đóng cửa cậu còn xoa xoa cái đầu xù xù của bé con: "Em ăn cơm chưa?"

Tạ Diễm gật đầu: "Dạ rồi ạ!"

Bé con nói xong còn nuốt nước bọt, bày tỏ bữa tối hôm nay rất vừa ý bé. Bé quen cửa quen nẻo đi đến bên bàn học của Cố Ngộ Sâm, vừa kể vừa dùng ngón tay mình để đếm số món ăn có trong bữa tối.

Mắt sáng long lanh, phản chiếu lại ánh sáng trong phòng.

"Em thích ăn nhất là món sườn xào chua ngọt, chua chua ngọt ngọt, ngon lắm luôn! Em có thể ăn được một bát cơm to." Tạ Diễm nói, bé ngồi lên chiếc ghế dành riêng cho mình, huơ huơ đôi chân nhỏ.

Phòng của Cố Ngộ Sâm lúc trước chỉ có một cái ghế, sau khi dọn đến đây, Tạ Diễm thường đến tìm cậu, thế là trong phòng cậu lại có thêm một cái ghế dành riêng cho Tạ Diễm.

Vẫn là màu vàng ấm mà Tạ Diễm thích, đối lập hoàn toàn với phòng cách trang trí phòng tối màu của Cố Ngộ Sâm, thế nhưng Cố Ngộ Sâm thấy không ảnh hưởng mấy.

Tạ Diễm nói xong, bé nhìn thấy tóc của Cố Ngộ Sâm vẫn còn ướt sũng, bé chống cằm nói: "Anh, em giúp anh sấy tóc nhé."

Cố Ngộ Sâm vừa lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, nghe Tạ Diễm nói thế thì cầm máy sấy tóc đi lại chỗ Tạ Diễm, đưa máy sấy cho bé: "Vậy làm phiền Diễm Diễm rồi."

"Không phiền đâu ạ, em rất thích làm giúp cho anh." Tạ Diễm cười nhe hàm răng trắng.

Thế là Cố Ngộ Sâm ngồi xuống, còn Tạ Diễm đứng trên chiếc ghế màu vàng ấm của mình, cầm máy sấy, sấy tóc cho Cố Ngộ Sâm.

Tay của bé con mềm mềm và nho nhỏ, luồn vào mái tóc của Cố Ngộ Sâm khiến cậu cảm thấy dễ chịu vô cùng. Mặc dù thỉnh thoảng Tạ Diễm sơ ý sấy một chỗ quá lâu, làm cho da đầu Cố Ngộ Sâm nóng rát, nhưng cậu không cảm thấy đau, cũng không kêu bé con ngừng tay.

Tạ Diễm loay hoay một lúc, cuối cùng cũng sấy khô tóc cho Cố Ngộ Sâm, bé đặt máy sấy lên bàn học, dùng hai tay xoa tóc của Cố Ngộ Sâm, sau đó nằm lên lưng cậu luôn, hớn ha hớn hở nói: "Sấy khô rồi ạ!"

Trong giọng nói còn mang theo chút hãnh diện.

Cố Ngộ Sâm lập tức hiểu ý của Tạ Diễm, đưa tay véo khuôn mặt bầu bĩnh của bé con: "Diễm Diễm giỏi quá!"

Tạ Diễm cười toe toét.

Sau đó, Cố Ngộ Sâm phải làm bài tập về nhà, Tạ Diễm làm xong bài tập rồi mới đến, lúc Cố Ngộ Sâm làm bài tập, bé chống cằm ngắm nhìn Cố Ngộ Sâm, chỉ ngắm nhìn mà không chơi gì cả, trông rất kiên nhẫn.

Thế mà khi ở nhà, Tạ Diễm chẳng thể ngồi yên được, làm như trên ghế mọc ra kim, nhưng lúc đến nhà Cố Ngộ Sâm, bé có thể ngồi như vậy cả ngày để ngắm Cố Ngộ Sâm.

Đối với Tạ Diễm mà nói, Cố Ngộ Sâm có sức hút lạ thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!