Ngoại truyện 4
Tạ Diễm chống cằm, buồn chán nằm cuộn tròn trên ghế sô pha trong phòng khách xem hoạt hình.
Trong nhà ngoài dì giúp việc ra, chỉ còn có mình bé.
Cha mẹ và anh trai đều đi dự tiệc của một người bạn của cha, trước đó cha bé muốn dẫn bé theo, nhưng mà Tạ Diễm biết mẹ không thích bé đi theo, nên để mẹ thấy thương mình hơn, mỗi lần có tiệc Tạ Diễm đều nói mình không muốn đi.
Dần dần cha bé tưởng bé không thích những nơi ồn ào, không thích tham gia yến tiệc. Mỗi lần hỏi bé có muốn đi cùng không cũng chỉ là câu hỏi cho có lệ, đáp án không quan trọng.
Tạ Diễm bĩu môi, nhảy xuống ghế sô pha, thò tay vào gầm bàn trà, quả nhiên mò thấy được mấy viên kẹo trái cây.
Bé biết đây là anh trai để lại, hơn nữa trước khi anh trai đi dự tiệc, anh ấy đã lén hứa sẽ sang bánh ngọt về cho bé.
Nghĩ đến đó, Tạ Diễm không còn thấy buồn nữa, bé bốc giấy gói kẹo ra, ném kẹo trái cây vào miệng, hương vị ngọt ngào khiến Tạ Diễm thỏa mãn híp mắt lại, hai chân đung đưa.
Trong phim hoạt hình, Tom đang đuổi Jerry chạy khắp nơi, Tạ Diễm vui vẻ ngồi xem, cười lăn lộn trên ghế sô pha.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Tạ Diễm nhảy xuống, cả dép cũng không thèm mang, đôi chân ngắn tũn chạy tót ra ngoài.
Dì giúp việc ra mở cửa trước bé.
Tạ Diễm nấp sau lưng dì, ló cái đầu nhỏ xù xù ra xem người gõ cửa.
Đứng trước cửa là một cô xinh đẹp đi cùng với hai đứa nhỏ một trai một gái, Tạ Diễm tò mò nhìn họ, cuối cùng ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt của cậu bé kia, không thể rời mắt.
Tạ Diễm chỉ cảm thấy anh trai đó thật đẹp, là người đẹp nhất mà bé từng nhìn thấy.
Dì giúp việc cũng không biết mấy người họ.
"Mọi người là?" Dì hỏi.
"Chúng tôi là hàng xóm mới chuyển đến." Cô xinh đẹp đó nói: "Ngày mai lúc dọn nhà chắc là sẽ hơi ồn, hôm nay chúng tôi đến đây để xin lỗi trước, mong mọi người thông cảm cho."
Nói rồi cô đưa món quà nhỏ đã chuẩn bị sẵn qua.
Dì giúp việc của nhà họ Tạ nghe nói sắp có hàng xóm mới chuyển đến, những người có thể sống ở khu này không phú thì cũng quý, dì giúp việc lịch sự nhận lấy món quà của đối phương, cũng nói rằng gia chủ hiện không có nhà, khi họ về dì sẽ chuyển lời giúp.
Dù sao cũng là người lạ, nói xã giao vài câu rồi dì giúp việc nhà họ Tạ lịch sự tiễn họ ra về, lúc đang định đóng cửa thì dì nhìn thấy cậu chủ nhỏ nhà mình chạy hí hửng chạy ra ngoài, chủ động nắm lấy tay cậu bé kia, mắt sáng long lanh, giọng nói non nớt: "Anh ơi, em tên là Tạ Diễm, anh tên gì vậy ạ?"
Cố Ngộ Sâm vừa nãy đã để ý đến Tạ Diễm, bé con xinh xắn đáng yêu như búp bê trên tạp chí, đôi mắt to tròn cứ nhìn cậu chằm chằm.
Cố Ngộ Sâm không ngờ bé con này lại chủ động đi đến chào hỏi, bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay mình, khiến Cố Ngộ Sâm nhịn không được đưa tay xoa đầu Tạ Diễm: "Anh tên là Cố Ngộ Sâm."
Bé con mỉm cười, đôi mắt cong cong, giọng nói trong trẻo gọi một tiếng: "Anh!"
Cố Ngộ Sâm khẽ mỉm cười, véo nhẹ tay bé con.
Mẹ Cố đứng bên cạnh thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, con trai của bà còn biết cười.
Tạ Diễm cầm tay Cố Ngộ Sâm không chịu buông, quay đầu nói với dì giúp việc: "Dì ơi, con có thể ra ngoài chơi với anh này không ạ?"
Bé nhìn dì đầy mong đợi, mắt to tròn long lanh.
Đương nhiên là dì không đồng ý cho Tạ Diễm đi ra ngoài như thế này rồi, làm sao dì biết được đối phương có phải là hàng xóm thật hay không chứ, nếu có chuyện gì xảy ra, dì gánh không nổi trách nhiệm, thế là dẫn Tạ Diễm về dỗ dành: "Không được đâu cậu chủ nhỏ, anh trai với mọi người còn có việc bận."
Tạ Diễm nhìn Cố Ngộ Sâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!