Chương 10: (Vô Đề)

(* Nghĩa đen: là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của tủy rất ngon nên ăn rồi thì lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa)

Dù mệt mỏi nhưng cơ thể đạt được thỏa mãn, tinh thần rất thoải mái.

Vì thế buổi tối trước khi đi ngủ, Tạ Diễm lăn qua lăn lại trên giường giống như lật bánh chiên.

Cậu cảm thấy khả năng thích ứng của mình thực sự đáng kinh ngạc. Buổi sáng khi thức dậy, cậu thấy toàn thân rã rời như tan thành từng mảnh. Bây giờ lại thấy đó chỉ là những đau nhức nhẹ, vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng.

Cố Ngộ Sâm từ phòng tắm đi ra, vừa mới nằm xuống giường, Tạ Diễm đã lăn vào vòng tay của anh, nằm gọn trong lòng của anh.

"Không ngủ được sao?" Cố Ngộ Sâm vòng tay qua eo cậu, kéo hai người dán chặt vào nhau.

Dù đã làm nhiều việc thân mật hơn thế này nhưng anh vẫn tận hưởng cảm giác da thịt tiếp xúc, cảm giác như hai trái tim hòa vào làm một.

Tạ Diễm rúc vào trong ngực Cố Ngộ Sâm: "Anh kể chuyện ru em ngủ được không?"

Giọng nói của Cố Ngộ Sâm rất dễ nghe, chắc chắn rất thích hợp để kể chuyện.

"Được thôi," Cố Ngộ Sâm chiều theo cậu: "Em muốn nghe câu chuyện gì?"

"Chuyện gì cũng được ạ."

Cố Ngộ Sâm tìm kiếm một câu chuyện thú vị trong trí nhớ của mình, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Tạ Diễm vừa nhẹ giọng kể lại.

Giọng nói của anh quả thực rất thích hợp để kể chuyện. Trầm thấp đầy truyền cảm rót vào tai Tạ Diễm như một cơn gió nhẹ, lập tức xoa dịu thần kinh đang hưng phấn của Tạ Diễm.

Cảm giác mệt mỏi ập tới, Tạ Diễm cảm giác được ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ.

Vài phút sau, Cố Ngộ Sâm nghe thấy hơi thở cậu dài hơn, biết cậu đã ngủ say.

Anh cúi đầu hôn lên trán Tạ Diễm: "Ngủ ngon, bé cưng."

***

Tạ Diễm ngủ đến khoảng tám giờ sáng hôm sau, ngủ gần mười tiếng.

Cậu đứng dậy vươn vai, cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Buổi sáng, hình như Tạ Diễm có nghe được Cố Ngộ Sâm nói là đi làm, lúc đó cậu đang nửa tỉnh nửa mơ, Tạ Diễm cũng không nhớ được khi ấy là mấy giờ.

Tuy nhiên, dù Cố Ngộ Sâm đi làm sớm nhưng anh vẫn chuẩn bị bữa sáng và hộp cơm trưa cho Tạ Diễm trong bếp.

Tạ Diễm đi làm lúc chín giờ rưỡi, vẫn còn một tiếng nữa. Sau khi Tạ Diễm chậm rãi ăn xong bữa sáng, cậu cầm hộp cơm đi làm.

Kể từ khi Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm kết hôn, cậu luôn ăn bữa trưa do Cố Ngộ Sâm chuẩn bị mà không còn ăn chung với Lý Trạch Khâm nữa.

Vì lý do này, Lý Trạch Khâm đã oán giận rằng Tạ Diễm mê trai bỏ bạn. Phải đến khi thử qua bữa trưa của Tạ Diễm, mọi lời oán giận của cậu ta mới biến thành ngưỡng mộ.

Đến công ty, Tạ Diễm vừa ngồi vào chỗ không bao lâu, Lý Trạch Khâm đã huýt sáo đi vào.

Khi nhìn thấy Tạ Diễm, hai mắt cậu ta sáng lên, chạy nhanh tới, nửa người dựa vào bàn, đánh giá Tạ Diễm từ trên xuống dưới với ánh mắt nhiều chuyện và châm chọc.

Vừa nhìn vừa chậc miệng nói: "Không giống, quả thật đã khác. Những bông được tưới tắm quả nhiên sẽ càng thêm rực rỡ hơn."

Tạ Diễm đưa tay chống cằm, cười tươi như hoa: "Tao cũng nghĩ vậy."

Một chút xấu hổ cũng không có.

"Có vẻ như việc bổ sung canxi có phần hữu ích." Lý Trạch Khâm kết luận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!