Đây là lần hắt hơi thứ 35 trong ngày hôm nay của Tạ Diễm, cậu nhìn ra cái nắng chói chang của ngày hè bên ngoài cửa sổ, cảm thấy có hơi vi diệu về nguyên nhân dẫn đến cảm lạnh của mình.
"Bị cảm rồi à?" Đồng nghiệp kiêm bạn tốt Lý Trạch Khâm đặt một ly nước ấm trước mặt Tạ Diễm.
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Tạ Diễm, đặt hai tay kê đầu ngã về sau, thân mật làm mặt quỷ với Tạ Diễm: "Có phải tối qua đại chiến một trận với chồng rồi không?"
Nhắc đến chồng của Tạ Diễm, Lý Trạch Khâm không thể không cảm khái một chút, cậu ta không ngờ Tạ Diễm lại lựa chọn lóe hôn*.
(* lóe hôn – kết hôn chớp nhoáng: là kiểu kết hôn một cách nhanh chóng, mới gặp chưa bao lâu đã lấy nhau)
Chồng của Tạ Diễm tên Cố Ngộ Sâm, hai người lãnh giấy kết hôn sau một tháng tìm hiểu, hôm nay là ngày thứ bảy của cuộc hôn nhân.
Lý Trạch Khâm không biết Tạ Diễm lấy dũng khí từ đâu để kết hôn với một người mà cậu hoàn toàn không hiểu biết. Ngày thứ hai sau khi kết hôn, Lý Trạch Khâm được bọn họ mời đi ăn, lúc đó cậu ta mới biết.
Chồng của Tạ Diễm – Cố Ngộ Sâm quá đẹp trai.
Cố Ngộ Sâm cao khoảng 1m9, ngày hôm đó anh mặc rất đơn giản, áo t
-shirt cùng với quần jean, đường nét khuôn mặt sắc sảo mê người, mũi cao thẳng đến mức như có thể trượt trên đó. Không biết có phải vì hôm đó Tạ Diễm có mặt hay không, Lý Trạch Khâm cảm thấy Cố Ngộ Sâm khá ôn hòa.
So với lần đầu Lý Trạch Khâm gặp Cố Ngộ Sâm thì anh dịu dàng hơn nhiều, bỏ đi những góc cạnh sắc bén, luôn đặt Tạ Diễm lên hàng đầu.
Khi ở chung với người khác, anh luôn duy trì một khoảng cách nhất định, kể cả bạn tốt của Tạ Diễm là Lý Trạch Khâm, Cố Ngộ Sâm cũng không biểu hiện quá xa cách hay quá thân thiết, khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái.
Xét về ngoại hình, dáng người, từ khí chất đến phong thái, Cố Ngộ Sâm quả thật rất xuất sắc.
Tạ Diễm lại là người mê cái đẹp, việc cảm nắng Cố Ngộ Sâm rồi lóe hôn cũng không có gì lạ.
Lý Trạch Khâm đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không để ý sắc mặt của Tạ Diễm đã cứng đờ sau khi nghe cậu ta trêu chọc, trong mắt còn hiện lên một tia xấu hổ.
Cậu do dự một lúc, chầm chậm sát lại gần Lý Trạch Khâm, hỏi: "Khâm Khâm, trông tao cũng ngon nghẻ mà phải không?"
"Mày mà còn không ngon á? Thế thì trên đời này còn ai ngon nữa sao?" Lý Trạch Khâm không thể hiểu được hỏi lại.
Nực cười, Tạ Diễm chính là đóa hoa của văn phòng bọn họ, cao 1m78, khuôn mặt tinh xảo, còn có mắt đào hoa. Nếu không phải Lý Trạch Khâm cậu ta cùng thuộc tính* với Tạ Diễm thì Cố Ngộ Sâm còn cơ hội chắc?
(* thuộc tính ở đây là thuộc tính công thụ á)
"Đúng không, tao cũng thấy mình không đến nổi nào." Tạ Diễm nói, ỉu xìu xoa nhẹ tóc mình, cọng tóc ngố khó khăn lắm mới ép xuống được hồi sáng cũng vì động tác này mà dựng đứng lên.
Lý Trạch Khâm tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên hạ giọng thăm dò hỏi: "Sao đột nhiên mày lại nghi ngờ bản thân vậy? Chẳng lẽ…"
Cậu ta không nói hết câu, để Tạ Diễm tự hiểu phần còn lại.
"… Ừm." Tạ Diễm mơ hồ đáp lại, dù sao việc này cũng khó mở miệng nói thẳng.
Lý Trạch Khâm khiếp sợ: "Cho nên nguyên nhân mày bị cảm không phải là do tối qua đại chiến với chồng ở ngoài ban công hay trong bồn tắm à?"
Tạ Diễm: "…"
Trong đầu thằng bạn tốt này rốt cuộc là chứa cái quái gì vậy!
Tạ Diễm trợn mắt, bất chấp tất cả nói: "Là do tao tắm nước lạnh."
Trước khi gặp Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm vẫn luôn nghĩ mình là người có tâm trong sáng ít h*m m**n. Nhưng sau khi lấy Cố Ngộ Sâm, d*c v*ng trong người cứ như nước lũ dâng trào, nóng hổi và dồn dập.
Theo lý thuyết thì họ đã kết hôn với nhau, nên dù có h*m m**n thì cũng có người giải quyết giúp.
Nhưng Cố Ngộ Sâm lại không giống lẽ thường, rõ ràng là củi khô gặp lửa, thiên lôi câu động địa hỏa*, Cố Ngộ Sâm đều có thể dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!