Chương 48: (Vô Đề)

Mặt Bình Dục lập tức trầm xuống, sau đó hắn cất túi nước vào trong ngực, mắt không ngước mà đứng lên đi ra ngoài bìa rừng.

Một lát sau Tần Yến Thù và Lý Do Kiệm đi ra từ sau thân cây, thấy Tần Dũng đứng ở đằng trước thì trong lòng đã biết lời mình vừa nói đã bị nàng nghe hết. Tần Yến Thù quẫn bách, đi nhanh hơn vài bước gọi: "Tỷ." Bên cạnh không có người nên bọn xưng hô cũng không cần cố kị.

Tần Dũng thu lại ánh mắt đang dõi theo Bình Dục rồi nhìn Tần Yến Thù, thấp giọng nói: "Nơi này tai mắt nhiều, lời đệ vừa nói mà bị người có tâm nghe được và bịa đặt thì chẳng phải sẽ tổn hại thanh danh của Phó tiểu thư ư? Lần tới tuyệt đối không được như thế nữa."

Tần Yến Thù tuy chính trực ngay thẳng nhưng rốt cuộc cũng lớn lên trong giang hồ, làm việc hào phóng không kiêng dè. Lúc này nghe chị mình nói thế hắn mới ý thức được mình lỗ mãng, mặt cũng nóng lên, hối hận nói: "Là đệ suy nghĩ không chu đáo."

Lý Do Kiệm thấy Tần Dũng vẫn không vui mà nhìn Tần Yến Thù thì vội nói tránh đi: "A Liễu tỷ, tuy chúng ta đã quen thuộc với 10 đại trận pháp của Nam Tinh phái nhưng những năm gần đây bọn họ rất ít khi đi lại trên giang hồ, nếu chưởng môn của bọn họ lại nghiên cứu chế tạo ra trận pháp mới gì để đối phó với chúng ta thì sợ là khó mà giải quyết."

Tần Dũng vừa đi vừa nói: "Bất kể bọn họ dùng trận pháp gì chúng ta cũng đã quyết tranh vũng nước đục này vì thế không có đạo lý lâm trận lùi bước. Hơn nữa Tần Môn và Nam Tinh phái vốn không có ân oán, không đến mức đối địch với bọn họ. Chẳng qua mạng của Yến Thù là do Phó tiểu thư cứu về, nếu Nam Tinh phái muốn làm khó nàng thì chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"

Lý Do Kiệm nghe được giọng nói ôn nhu trầm ổn của Tần Dũng, mắt đuổi theo tà áo tung bay của nàng khi di chuyển. Trong lòng hắn giống như có một hồ nước xuân được gió mát thổi qua, nhộn nhạo không thôi. Hắn mong sao con đường này cứ kéo dài mãi không dứt.

Chợt nghe Tần Yến Thù ở bên cạnh kiên định nói: "Tỷ, vừa rồi tỷ cũng nghe nói rồi, mặc kệ Phó tiểu thư cuối cùng có thoát khỏi nô tịch hay không đệ đều sẽ tìm mọi cách cưới nàng. Chờ chúng ta hộ tống nàng vào kinh, đệ sẽ ở lại kinh thành lo việc này, chờ đến khi mọi việc được quyết định đệ sẽ về Vân Nam. Mong tỷ thay đệ xử lý mọi việc trong môn."

Bước chân của Tần Dũng hơi ngừng lại, nhớ tới ánh mắt như sương lạnh của Bình Dục vừa rồi thì hơi hơi thở dài nói: "Việc này tạm thời không vội, đệ vẫn nên hỏi cho rõ ý của Phó tiểu thư đã rồi hẵng nói."

Lý Do Kiệm giật giật tay áo Tần Yến Thù, nhắc nhở hắn: "Huynh đừng quên Phó tiểu thư trước đây đã từng đính thân, nghe nói người nọ là công tử nhà đại học sĩ đó, cực kỳ môn đăng hộ đối với Phó tiểu tư. Đến kinh thành có khi vị hôn phu kia của nàng ta sẽ nhảy ra, đến lúc đó huynh kẹp ở giữa chẳng phải sẽ xấu hổ sao? Huynh vẫn nên hỏi cho rõ ràng xem nàng ta nghĩ thế nào, miễn cho đến lúc đó lại có hiểu lầm không cần thiết."

Tần Yến Thù khinh thường nói: "Chuyện nhà nàng ta đã sớm hỏi thăm rõ rồi. Cái tên Lục công tử kia đã phụ nàng, sau khi Phó gia gặp nạn lại càng chưa từng lộ mặt. Phó tiểu thư là người cứng cỏi có chủ kiến như thế, sao nàng có thể để cái loại người tâm tính không kiên định như vậy ở trong lòng chứ?"

Tần Dũng cũng không nói tiếp mà chỉ yên lặng đi ra ngoài bìa rừng, thấy đám người Bình Dục đã lên ngựa chuẩn bị xuất phát thì cũng vội lên ngựa.

*****

Dãy núi liên miên, trong tầm mắt chỉ có màu xanh biếc, lúc phóng ngựa chạy nhanh, gió thu thổi tới mang theo mùi cây cỏ dày đặc trong núi rừng.

Nhưng mọi người lại chẳng có tâm tư quan sát phong cảnh ven đường, vì có thể xuống núi trước khi đến trạm dịch tiếp theo nên một đường này bọn họ vẫn luôn đi rất nhanh, chưa dám dừng lại.

Lúc này bọn họ đi tới một con đường núi có hai bên là vách đá dựng đứng, ở giữa là một sơn động âm u cực kỳ hẹp nhỏ, tối đa chỉ có hai người đi được một lần khiến tốc độ di chuyển của bọn họ không thể không giảm xuống.

Đám người Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng đi đầu, sau khi ra khỏi động thì dừng ngựa đứng bên đường chờ, đề phòng trong động có biến.

Bình Dục ra khỏi động thì dạo quanh một vòng, nhìn về phía sau chờ xe ngựa của chủ tớ Phó Lan Nha thuận lợi ra khỏi động mới dời mắt, đề phòng nhìn hai bên núi cao.

Chưa qua bao lâu, chợt thấy sương mù trong núi vốn nhạt nay đã ngưng lại nồng đậm, giống như mây bay nơi chân trời, chậm rãi hạ xuống chân núi. Càng kỳ quái hơn là đám sương trắng kia như có thực thể, nó đi qua chỗ nào thì cây cối như bị gió thổi, phát ra động tĩnh rào rạt.

Thị lực của hắn tốt, tuy cách xa nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy rõ trong sương mù có bóng người lờ mờ. Sắc mặt hắn khẽ biến, vèo một tiếng đã rút Tú Xuân Đao ở bên hông ra quát: "Nơi này có mai phục."

Lời còn chưa dứt đã thấy sương trắng nồng đậm kia như bị gió mạnh lôi kéo, nhanh chóng theo triền núi ào ào trút xuống, đánh úp về phía bọn họ.

Lúc này có tiếng binh khí đồng loạt ra khỏi vỏ, Tần Dũng gấp giọng nói: "Dư trưởng lão, nhân lúc Nam Tinh phái chưa chặn con đường này, ông mang mười đệ tử vọt lên phía trước mở đường đi."

Phó Lan Nha ở trên xe nghe được rõ ràng chính xác lời này nên tim không nhịn được rung lên, không dám xuống xe nhìn kỹ mà chỉ đành dán tai lên vách xe, khẩn trương lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Chỉ nghe thấy Dư trưởng lão gào to một tiếng, lĩnh một đội nhân mã nhanh như chớp phóng về phía trước. Nhưng mắt thấy đoàn người chuẩn bị thoát khỏi đám sương mù thì con ngựa đi đầu giống như đụng phải một bức tường vô hình nào đó, nó gào thảm thiết một tiếng dài, cả kinh tới độ móng trước tung lên.

Dư trưởng lão nhất thời không kịp phản ứng nên suýt nữa thì bị cỗ chấn động này hất rơi xuống ngựa. May mà ông ta ứng biến nhanh, vội giẫm lên yên ngựa, nhảy lên không trung rồi rơi xuống đất.

Mọi người thấy thế thì chợt quay lại nhìn sơn động phía sau, lúc này nghe thấy tiếng Lý Du quát mắt, "Bình Dục! Có việc lạ! Phía sau đột nhiên nổi lên sương mù, có thể là do Nam Tinh phái bắt đầu tác quái chăng?!" Sau đó hắn lại kinh ngạc ré lên: "Úi, Đặng nhị, sao các ngươi nhanh thế đã đuổi kịp chúng ta rồi?"

Hắn chưa từ trong động ra ngoài nên còn chưa biết tình hình bên ngoài. Sở dĩ hắn lớn tiếng như vậy là để nhắc nhở Bình Dục rằng người của Vĩnh An Hầu phủ đã nhân lúc rối loạn mà xuất hiện.

Mọi người rùng mình, xem ra Nam Tinh phái chẳng những bày mai phục ở phía trước mà còn chặn kín đường lui.

Sương trắng đã bức đến trước mắt, trong sương mù ẩn ẩn có thể thấy ánh đao lập lòe. Sau đó cùng với tiếng bước chân dày đặc, trong sương mù thế nhưng truyền tới từng trận tiếng ca cực kỳ quái dị, thê lương, xa xưa và ưu sầu. Đồng thời trong sương mù có không ít bóng người lóe lên, giống như có rất nhiều người đang đạp lên tiếng ca ma đi tới. Sơn đạo vốn chật hẹp nay lại trở nên cực kỳ trống trải.

Đám người Lý Mân thấy có biến nên sau khi được Bình Dục ra lệnh đã sôi nổi giục ngựa đi dọc đường núi, muốn tìm đường tắt mở đường máu. Ai ngờ mới vừa chạy vội tới sườn dốc thì mặt đất đột nhiên hơi rung lên, ngay sau đó con ngựa không hiểu sao sợ hãi, không chịu đi tiếp. Trong nháy mắt tiếp theo dưới chân bọn họ đột nhiên có thứ gì đó đội đất mà lên, trong tức khắc đã sừng sững mà đứng. Đó là những tấm bia đá, san sát chắn hết đường của bọn họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!