Chương 47: (Vô Đề)

Phó Lan Nha đứng bên cạnh bàn đối diện với Bình Dục nên thấy ánh mắt và giọng điệu của hắn giống hệt nhau, đều lạnh như băng, không có đường thương lượng. Hơn nữa trong lúc nhìn nàng sắc mặt hắn càng kém hơn, cho thấy kiên nhẫn đã chạm đáy.

Thấy thế nàng không thể không thu ánh mắt, chậm rãi mở miệng nói:

"Ta đã biết, chúng ta nghỉ ngơi thôi."

Nàng rời khỏi cạnh màn đi tới mép giường, để nguyên áo lên giường rồi buông màn trướng. Lúc này nàng mới cởi áo ngoài đưa cho Lâm ma ma sau đó kéo chăn cao đến ngực, lặng lẽ nhìn chằm chằm đỉnh màn.

Quan hệ của nàng và Bình Dục trước giờ đều không ngang hàng. Khoảng thời gian này nàng trăm phương ngàn kế thiết lập cách thức nói chuyện với hắn, nhưng chỉ cần hắn nhẹ nhàng nói một câu là có thể hất đổ hết.

Nhưng nàng không hiểu, rõ ràng lúc ở Đồng Dương hắn còn nguyện ý cùng nàng thảo luận về cuốn sách cũ mẹ nàng để lại, thậm chí chiều nay trước khi ra cửa hắn còn chủ động tới báo cho nàng buổi tối mình sẽ về muộn, lại nói rõ có chuyện muốn nói với nàng.

Sao mới chỉ có nửa ngày mà cả người hắn lại mọc đầy gai thế kia, giống như không muốn ai tới gần vậy.

Nàng trở mình, thở dài gần như không thể nghe thấy. Mắt thấy đã đến Hồ Nam mà chuyện bên người nàng vẫn cực kỳ không rõ ràng. Thật vất vả mới có hy vọng mở một cánh cửa tới bí mật kia từ chỗ Bình Dục nhưng nàng còn chưa thu được gì thì cánh cửa đó đã đóng sầm lại.

Tiếp theo phải làm thế nào nàng thật sự không có nửa điểm manh mối.

Bên ngoài trướng truyền đến tiếng hắn cởi áo ngoài, sau đó ánh sáng vốn đang chiếu rọi lập tức tắt. Nàng nghe thấy thế thì cắn cắn môi, gác tay phải lên mặt nhìn chằm chằm một mảnh đen ngòm phía trước.

Bình Dục không hề có nửa điểm cảm tình với Phó gia, từ trước đến giờ hắn luôn lúc nóng lúc lạnh trước mặt nàng. Hắn có cơ sở để tùy ý như thế nhưng nàng lại không có đạo lý mà chán nản thất vọng.

Bất kể vì cái gì mà thái độ của hắn lại thay đổi, cũng mặc kệ tiếp theo hắn có nguyện ý cùng nàng trao đổi tin tức hay không nhưng chỉ cần một ngày chưa vào kinh thì nàng luôn có thể tìm cơ hội tìm hiểu chân tướng.

Chuyện thành công là do người, chỉ cần chậm rãi tính toán, không sợ không có cơ hội chuyển biến.

Nghĩ thế nên cảm giác rầu rĩ trong lòng nàng lại chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều. Hơn nữa nàng đã ngây người một buổi, rốt cuộc không ngăn được cơn buồn ngủ nên nhanh chóng thiếp đi.

Hôm sau Phó Lan Nha tỉnh lại thì trong phòng đã không có bóng dáng Bình Dục. Cả ngày hôm đó sân viện của bọn họ rất an tĩnh. Mãi đến chạng vạng Lý Mân mới đến truyền lời nói ngày mai trời chưa sáng bọn họ sẽ lên đường, chủ tớ các nàng nên nghỉ sớm.

Phó Lan Nha nói đã biết.

Sau khi ăn cơm tối nàng vội giúp Lâm ma ma thu dọn hành lý sau đó chủ tớ hai người nói chút chuyện và đi ngủ mà không chờ Bình Dục tới.

Vì buổi tối ngủ sớm nên sáng hôm sau lúc Phó Lan Nha tỉnh lại trời vẫn là một mảnh xám xịt, Lâm ma ma ở bên cạnh cũng đang ngủ rất say. Nàng đoán sắp đến giờ rời giường nên dụi dụi mắt, bò qua người Lâm ma ma để đến phòng vệ sinh.

Ai ngờ mới vừa xốc màn lên nàng đã thấy trong phòng có một bóng dáng thon dài. Tập trung nhìn lại thì thấy là Bình Dục, xiêm y trên người hắn nửa hở, còn bản thân hắn thì đứng trước giường mặc quần áo, sắc mặt không tốt lắm.

Phó Lan Nha không hề nghĩ Bình Dục vẫn ở trong phòng. Lúc này cơn buồn ngủ của nàng tức khắc tiêu tan không còn chút gì. Không đợi hắn quay đầu nhìn qua nàng đã vội rũ màn xuống.

Bình Dục liếc nhìn động tĩnh bên kia, sau đó mặt không biểu tình tiếp tục mặc quần áo. Tiếp theo hắn đi tới mở cửa ra ngoài.

Phó Lan Nha nghe thấy hắn đóng cửa rời đi mới vén màn lên để xuống giường. Nàng vừa đi tới phòng vệ sinh vừa thầm nghĩ: Thật kỳ quái, xưa nay Bình Dục rất cảnh giác và có kỷ luật, không nghĩ hắn cũng có lúc ngủ quên.

Bình Dục trở lại phòng mình thu dọn một phen sau đó cùng ăn sáng với Lý Du. Tiếp theo hắn triệu tập mọi người tập hợp trước phủ, không bao lâu sau đám người Tần Dũng cũng đi ra.

Nhìn thấy Bình Dục, Tần Yến Thù chỉ lãnh đạm chắp tay chào một cái rồi đi xuống, lên ngựa của mình. Lý Do Kiệm thì cười chào hỏi Bình Dục, sau đó lẽo đẽo đi theo Tần Dũng.

Tần Dũng nhìn Bình Dục, ôn nhu nói: "Bình đại nhân, theo lời ta nói hôm qua thì sớm hay muộn chúng ta cũng đối mặt với Nam Tinh phái nhưng Hồ Nam nhiều núi, nếu trên đường gặp phải bọn họ thì so với gặp phải bọn họ trên núi sẽ dễ đối phó hơn.

Lúc này chúng ta xuất phát, vừa lúc có thể đuổi tới trạm dịch tiếp theo trước khi mặt trời lặn.

"Lúc nói chuyện nàng ta để ý thấy mắt Bình Dục có quầng thâm thì trong lòng hơi kinh ngạc, quan tâm hỏi:"Bình đại nhân, đêm qua ngài ngủ không ngon ư?"

Bình Dục không đáp lại, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Đặng An Nghi đang thân thiết trò chuyện với Vương Thế Chiêu ở cách đó không xa.

Tần Dũng theo ánh mắt hắn nhìn qua sau đó không nhịn được ngẩn ra. Chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà giọng của vị Vương Đồng Tri kia đã to hơn vài phần, con ngươi bắn tinh quang bốn phía, chứng tỏ nội lực tiến bộ không ít.

Bình Dục chợt hỏi Tần Dũng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!