Chương 46: (Vô Đề)

Tuy Vương Thế Chiêu cũng nhận được thiệp của Trịnh Hồng nhưng chỉ nói không khỏe nên không tới tham dự. Lúc Bình Dục và Lý Du đến Trịnh phủ mới phát hiện trong bữa tiệc, ngoài đám quan viên của Bảo Khánh Phủ còn có Đặng An Nghi.

Thấy Đặng An Nghi, Lý Du lập tức trao đổi một ánh mắt hiểu rõ với Bình Dục, sau đó lập tức thân thiết mà chào hỏi:

"Tử Hằng cũng ở đây à?"

Đặng An Nghi hơi hơi mỉm cười nói:

"Khó có được cơ hội cùng mọi người ngồi một chỗ uống rượu, sao ta lại không tới?"

Trịnh Hồng vội đứng dậy, dẫn đám quan viên đi đón sau đó mời Bình Dục và Lý Du ngồi vào vị trí. Hai người vừa ngồi xuống đã có tỳ nữ đi lên rót rượu.

Trịnh Hồng mặt mày hồng hào, nâng chén rượu lên nói với Bình Dục: "Bình đại nhân là người nổi tiếng bận rộn, lần trước hạ quan gặp Bình đại nhân là năm ngoái vào kinh báo cáo công tác.

Nếu không phải ngài có công việc đi qua Bảo Khánh thì sợ là quanh năm suốt tháng hạ quan cũng chẳng có cơ hội cùng ngồi một chỗ uống rượu với ngài.

Khó có lúc Bình đại nhân chịu nhận lời mời của hạ quan vậy để ta kính ngài một ly.

"Bình Dục đón lấy chén rượu, cười cười nhìn Trịnh Hồng nói:"Trịnh đại nhân vẫn khéo ăn nói như thế, không trách Vương công công lại coi trọng ngài như vậy.

"Trịnh Hồng mặt dày kinh người, ông ta lập tức nói không dám sau đó quay qua cười nói với Lý Du:"Nghe danh Lý tướng quân đã lâu nhưng tướng quân lúc nào cũng như thần long thấy đầu không thấy đuôi, Trịnh mỗ tuy có mong muốn được gặp nhưng lại không có duyên.

Hôm nay Lý tướng quân đến nhà, thật sự là thỏa nguyện ước. Nghe nói Lý tướng quân rất giỏi uống rượu, hôm nay hạ quan đặc biệt chuẩn bị rượu ngon đặc sản Bảo Khánh cho ngài nếm thử, không biết có hợp khẩu vị không?"

Lý Du cười ha hả mà đón rượu, trong lòng cười nhạo. Trịnh Hồng này không có bản lĩnh khác nhưng giỏi nhất là nịnh nọt. Tuy ông ta cũng xuất thân khoa cử nhưng thiên phú chỉ bình thường, mãi đến hơn 40 tuổi mới miễn cưỡng đỗ tiến sĩ, đến tư cách vào Hàn Lâm Viện cũng không có.

Nếu không phải năm trước ông ta nịnh bợ Vương Lệnh thì sợ là hiện tại ông ta vẫn đang ở chỗ nào đó uông gió Tây Bắc chứ làm sao vớ được vị trí tuần án Hồ Nam béo bở này.

Nghe nói hiện giờ chẳng những ông ta nhận Vương Lệnh làm cha nuôi mà trước sau đều lấy thân phận người nhà của Vương Lệnh. Cũng không biết tổ tiên của ông ta ở dưới suối vàng biết được hậu nhân của mình nhận một tên hoạn quan làm cha sẽ tức giận đến mức nào.

Có khi bọn họ còn bò ra khỏi quan tài không biết chừng.

Sau khi uống mấy vòng, Trịnh Hồng nương cảm giác say mà như vô tình cố ý nói tới việc Ngõa Lạt ngày càng hung hăng ngang ngược, Tuyên Phủ, Kế Châu đã báo nguy một lần.

Hiện giờ trong triều có đại thần đề nghị Hoàng Thượng noi theo tiên hoàng mà làm

"Thiên tử canh biên giới", thân chinh đánh Ngoã Lạt để Thản Bố không dám hoành hành nữa. Nghe nói Hoàng Thượng vẫn tạm thời chưa có ý kiến gì, không biết đến cuối cùng sẽ quyết định thế nào.

Bình Dục sớm đã nghe nói đến việc này vì thế trên mặt hắn không hề gợn sóng. Còn Lý Du đã rời kinh thành ba tháng, có nhiều chuyện xảy ra trong triều hắn không biết được. Thế nên vừa nghe lời này tươi cười trên mặt hắn đã cứng lại, hoàng đế thân chinh ư? Chủ ý này thật đúng là ngu đến không còn biên giới.

Không nói đến đương kim thiên tử từ nhỏ thân thể gầy yếu, một năm không ngồi trên ngựa được vài lần, cho dù ông ta giỏi võ nghệ như tiên hoàng thì chuyện lớn như thân chinh này sao bảo đi là đi? Ai ở lại kinh thành trông coi? Từ quân đến lương thảo đều phải chuẩn bị chu toàn chứ?

Hơn nữa lúc lên chiến trường, quân tình nguy hiểm, kỵ binh của Ngoã Lạt hung hãn, vạn nhất thánh thượng có mệnh hệ nào thì ai dám đảm đương?

Người thông minh tháo vát như tiên hoàng mà trong lần thân chinh cuối cùng còn suýt bị mật thám của Thản Bố phóng hỏa thiêu chết đây thôi.

Trong lòng hắn biết người trong triều phần lớn là băng đảng của Vương Lệnh, việc này mà đã được đề ra thì hơn phân nửa đã bị Vương Lệnh ở phía sau thao túng. Lý Du không nhịn được phẫn hận nghĩ lão thất phu này rốt cuộc muốn làm sao?

Hoàng đế mà thật sự bị Vương Lệnh khuyên thành công thì chẳng bao lâu nữa thiên hạ sẽ đại loạn.

Hắn nhịn không được nhìn Bình Dục, thấy tên kia vẫn cùng đám người Trịnh Hồng ăn uống như cũ thế nên hắn cũng đành phải tạm áp tâm tư trong đáy lòng lại.

Khi tiệc tàn, Trịnh Hồng buông chén rượu cười vỗ vỗ tay, lát sau có ba thiếu nữ dung mạo như hoa tiến vào. Dưới ánh mắt của Trịnh Hồng, bọn họ thướt tha đi tới bên người bọn Bình Dục, e lệ, ngượng ngùng uốn gối hành lễ.

Trịnh Hồng cười cười nói với đám Bình Dục và Đặng An Nghi: "Bảo Khánh chúng ta không chỉ có rượu ngon, mà còn có mỹ nhân. Mấy nô tỳ này đều là do hạ quan ngàn chọn, vạn tuyển, dáng dấp không kém, lại có thể hát vài bài, hầu hạ người cũng tốt.

Bình đại nhân, Đặng nhị công tử, Lý tướng quân, một đường này ba vị tàu xe mệt nhọc, nếu không chê thì để các nàng khiến các ngài được khoan khoái nhé?

"Nữ tử bên cạnh Bình Dục lặng lẽ liếc sườn mặt của hắn sau đó xấu hổ đến mặt đỏ lên. Bình Dục lại nhếch khóe miệng, hứng thú rã rời buông chén rượu rồi đứng dậy cười cười nói:"Ý tốt của Trịnh đại nhân ta xin nhận, nhưng đêm nay ta còn phải về phủ bàn việc, lúc này không còn sớm, chúng ta kết thúc ở đây nhé?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!