Đảo mắt đã tới ngày hôm sau.
Buổi tối Phó Lan Nha và Lâm ma ma dùng bữa tối sau đó theo thường lệ bọn họ ra khỏi phòng đi dạo một chút coi như tiêu cơm.
Ngày ấy tuy nàng nhờ Trần Nhĩ Thăng chuyển lời cho Bình Dục nhưng liên tiếp hai ngày nàng không hề gặp mặt hắn, càng miễn bàn đến thăm dò được gì. Buổi tối Bình Dục thường tới lúc rất khuya, lúc đó nàng đang ngủ ngon, thậm chí còn không biết hắn tới lúc nào.
Có điều coi như nàng có hai ngày thanh tịnh để nghỉ ngơi chỉnh đốn một lần, vết thương trên chân cuối cùng cũng có khởi sắc, vết sưng cũng tiêu tan. Lúc Lâm ma ma bôi thuốc cho nàng cũng không còn đau đến không chịu nổi nữa.
Nếu không phải trong lòng biết nguy cơ bên người mình còn chưa được tiêu trừ thì Phó Lan Nha gần như cảm thấy mình đang quay trở lại quãng thời gian ở Phó gia trước khi bị áp tải, an bình, không màng thế sự.
Nhưng trong đáy lòng nàng mơ hồ có bất an.
Từ buổi chiều hôm nay cửa viện đã lặng yên không một tiếng động, hoàn toàn không giống bình thường. Ngày thường Trần Nhĩ Thăng chất phác ít lời nhưng cũng không tránh được ngẫu nhiên thấp giọng nói chuyện với Lý Mân và Hứa Hách hai câu.
Nàng ngồi trên sập ở trong viện một hồi lâu, nghe thấy bên ngoài an tĩnh đến đáng sợ vì thế không ngồi nổi nữa mà đứng lên muốn đi ra ngoài cửa nhìn kỹ một phen. Ai ngờ lúc này ở cửa lại truyền đến tiếng bước chân, cùng với đó là tiếng nói chuyện ồn ào.
Trong lòng nàng có nghi hoặc nên để Lâm ma ma đỡ mình ra cửa, chỉ thấy không biết từ khi nào đã có không ít người đứng đó.
Đi đầu là vị Tần Dũng đại đương gia kia, biểu tình của hắn thận trọng, ngẫu nhiên có chỉ trỏ lên tường và mái nhà sau đó dẫn mọi người đi vòng quanh tường viện, chậm rãi quan sát, giống như đang bàn chuyện quan trọng nào đó.
Thấy không có người ngăn trở nàng, Phó Lan Nha đứng ở cửa, dùng ánh mắt quét một vòng thì thấy ngoài người của Tần Môn và Hình Ý Tông còn có một vị nam tử trẻ tuổi anh tuấn lạ mặt mà nàng chưa gặp bao giờ. Người nọ phát hiện ra ánh mắt của nàng thì quay đầu nhìn.
Vừa thấy nàng, hắn đánh giá một phen sau đó nhe răng cười rất là không có ý tốt với nàng. Phó Lan Nha thấy hắn cười đến kỳ quái thì ngạc nhiên.
Đang nghiền ngẫm lai lịch người này thì đã nghe thấy Tần Dũng ở bên cạnh nói: "Lý tướng quân, viện này ở phía Đông Bắc, tối nay tướng quân và Lý Thiếu trang chủ cùng canh ở tường phía bắc, cho nên hai người cách tường ngoài của phủ gần nhất.
Buổi tối Tả hộ pháp mà tới, nếu nàng ta không đi theo cửa chính mà từ cửa sau tiến vào vậy mục tiêu đầu tiên của nàng ta có lẽ chính là các ngươi. Bởi vậy vị trí của Lý tướng quân và Lý Thiếu trang chủ có thể nói là vô cùng quan trọng.
Nhưng Lý tướng quân vốn xuất thân võ cử, mấy năm nay lại từng được Mạc minh chủ chỉ bảo nên chỉ cần không trúng tà thuật của Tả hộ pháp kia chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
"Lý Du cười hắc hắc đáp:"Ta cóc thèm quan tâm cái gì mà mị thuật, tới chỗ ta tất cả đều là cá chết hết."
Loading...
Phó Lan Nha thấy hắn nói năng sảng khoái, lại được Tần Dũng gọi là tướng quân thì không nhịn được càng thêm tò mò với lai lịch của hắn. Đang nghĩ ngợi nàng lại chợt thấy cách đó không xa có người đang nhìn mình. Vừa quay qua đã thấy Tần Yến Thù cùng một vị trưởng lão đứng chung một chỗ.
Hắn giống như đang nghe người nọ nói chuyện nhưng đôi mắt lại nhìn nàng chằm chằm.
Phó Lan Nha nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Bình Dục vì thế cười cười với Tần Yến Thù sau đó xoay người vịn tay Lâm ma ma đi về phòng. Vừa đi nàng vừa nghĩ theo tin tức Tần Dũng lộ ra. Lúc này nàng mới biết vị Tả hộ pháp kia tối nay khả năng lớn sẽ lại tới quấy rầy.
Đám Tần Dũng đang quan sát kỹ viện của nàng để thiết kế việc đối phó tối nay.
Nhớ tới những gì trải qua ở Mục phủ là trong lòng nàng lại dâng lên một tia bất an. Vị Trấn Ma Giáo Tả hộ pháp này dù luận võ nghệ hay mưu lược đều khiến người ta phải xoa mắt mà nhìn.
Với một đối thủ như thế, dù đám người Bình Dục đã sớm có chuẩn bị nhưng cũng khó tránh khỏi thủ đoạn ùn ùn của đối phương. Không biết lúc hai bên giao chiến, đám Bình Dục có thể thật sự hóa bị động thành chủ động mà bắt được vị Tả hộ pháp kia không.
Vừa đi vừa nghĩ cho tới khi vào phòng ngồi xuống nàng đã thấy trong viện truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó có người gõ cửa gọi: Phó tiểu thư.
Chủ tớ Phó Lan Nha nghe thấy là Lý Mân thì vội đi mở cửa. Sắc mặt Lý Mân ngưng trọng, hắn cũng không vào cửa mà chỉ đứng ngoài nhìn nàng nói:
"Phó tiểu thư, tối nay trong phủ chỉ sợ sẽ không được yên tĩnh, đến lúc đó bất kể nghe được gì chủ tớ hai người cũng cứ ở trong phòng, chớ nên mở cửa tự tiện ra ngoài xem."
Tim Lâm ma ma nhảy loạn lên, bà hoảng sợ nhìn Lý Mân, sau một lúc lâu không biết phải đáp thế nào. Phó Lan Nha đã sớm đoán ra nên nhanh chóng đồng ý.
Đợi Lý Mân đi rồi, Lâm ma ma đóng cửa cẩn thận, trong đầu nhớ tới lần trước ở khách điếm tại Lục An, giặc cướp chỉ đá một cái đã đá văng cửa vì thế bà thấy đóng cửa không thôi chưa đủ. Bà xoay vòng ở trong phòng sau đó kéo mấy cái ghế dựa đến trước cửa chặn lại, lúc này mới thấy khá hơn.
Phó Lan Nha biết biện pháp này chẳng có tác dụng gì với vị Tả hộ pháp kia nên ngăn cản bà vài câu. Nhưng Lâm ma ma vì muốn an tâm nên khăng khăng làm như thế, nàng cũng tùy bà ấy.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, mọi người dựa theo sắp xếp mà vào vị trí của mình. Ngoài ứng phó với Trấn Ma Giáo, Bình Dục còn phải phòng bị Đông Xưởng tối nay âm thầm giở trò thế nên hắn tự mình ra ngoài phủ xem xét đám Lý Mân, lại dặn dò vài lời sau đó mới quay vào trong phủ, đứng ở cạnh tường phía đông trong viện của Phó Lan Nha.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!