Chương 36: (Vô Đề)

Bình Dục vừa vào thì Lâm ma ma đã bận rộn, lục tủ lấy chăn đệm dọn ra. Phó Lan Nha đứng ở bên giường thấy Bình Dục tiến vào không thèm nhìn mình mà chỉ đứng trước bàn chờ Lâm ma ma chuẩn bị chăn đệm, biểu tình không kiên nhẫn.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới cuốn sách của mẹ, cơn buồn ngủ cũng vì thế mà tan đi vài phần. Nàng âm thầm ngắm thần sắc trên mặt Bình Dục, thấy hắn hình như không có ý định thảo luận cuốn sách kia thì đoán có lẽ hôm nay hắn không có thời gian nghiên cứu nó.

Tuy muốn tìm hiểu nhưng nàng cũng biết nóng vội thì không thành công vì thế chỉ mỉm cười gọi Bình đại nhân, định thăm dò một hai. Bình Dục nghe thấy Phó Lan Nha gọi hắn thì lông mày cũng không động, chỉ lạnh lùng ừ một tiếng rồi không nói tiếp.

Phó Lan Nha thấy hắn không để ý tới mình khiến những lời định nói nghẹn lại trong lòng. Kỳ thật nếu không phải tối qua cả đêm không ngủ thì nàng sẽ không bỏ qua dễ như vậy. Nhưng lúc này nàng đã cực kỳ mệt mỏi, không sao có tinh thần.

Bình Dục ngây người một lúc lại nhớ tới cuốn sách trong ngực mình, ánh mắt vừa động đã muốn hỏi Phó Lan Nha về lai lịch cuốn sách kia nhưng ánh mắt quét qua thấy nàng đang buồn ngủ, có thể thấy đã cực kỳ mệt mỏi nên hắn chỉ lạnh mặt rời tầm mắt.

Hắn nghĩ nàng giỏi nhất là cãi chày cãi cối, cho dù lúc này có hỏi thì với bộ dạng kia sợ là cũng chẳng hỏi ra cái gì, không bằng đêm mai hẵng hỏi.

Lúc này Lâm ma ma đã chải xong đệm chăn và đi tới nói với hắn với giọng điệu lấy lòng:

"Bình đại nhân, đã dọn dẹp xong, có thể nghỉ ngơi được rồi đó."

Nói xong, thấy Bình Dục không tỏ vẻ gì khác bà mới đi tới bên giường, đỡ Phó Lan Nha lên giường rồi buông rèm.

Bình Dục trầm mặc một lát rồi tắt đèn, cởi áo ngoài nằm xuống đệm, nhắm mắt lại. Vì hắn đã thật sự mệt mỏi nên rất nhanh đã ngủ mất. Nhưng không bao lâu sau có thứ gì đó giống như ảo ảnh lọt vào ý thức hắn.

Cảnh trong mơ như mạch nước ngầm, dâng lên, xóc nảy phập phồng, cả người hắn giống như trôi nổi trên sóng biển, cứ thế bị kéo vào trong u ám không biết rõ.

Ảo ảnh trước mắt lắc lư, vô số người và hình ảnh như đèn kéo quân lướt qua, một khắc trước hắn còn đang ở dưới bầu trời đêm mịn như nhung khảm những ngôi sao lấp lánh của Ngõa Lạt, nhưng chỉ qua chớp mắt bên tai hắn lại đột nhiên vang lên tiếng cười nhẹ của một nữ nhân trung niên.

Tiếng cười kia thô khàn vô cùng, lại lộ rõ một tia mị hoặc.

Lòng hắn tràn đầy phẫn uất, hốc mắt như muốn nứt ra, liều mạng giãy giụa nhưng cả người lại như mất hết sức lực, không thể nào động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai khối thịt phì nộn kia đong đưa cách hắn càng ngày càng gần.

Một bàn tay xoa nắn gương mặt hắn, ướt lạnh, dính nhớp. Chúng vuốt ve qua lại trên mặt hắn, giống như đang đánh giá con mồi, sau một lát mới chậm rãi trượt xuống hầu kết, ngừng một lát rồi lại xuống nữa, giống như còn tính toán đi tiếp xuống.

Hắn ghê tởm đến run lên, dưới sự giãy dụa kịch liệt đó, sức lực rốt cuộc cũng quay lại. Hắn thét to một tiếng, phá tan giam cầm, vung quyền đánh mạnh vào thân thể trần trụi khiến hắn ghê tởm đến cực điểm kia.

Bên tai hắn văng vẳng tiếng nữ nhân kêu thảm thiết, bỗng nhiên trước mắt chợt lóe lên, lại đổi thành một nơi khác. Chỗ kia hết sức chật chội u ám, trên đỉnh đầu có ánh trăng sáng bạc chiếu xuống. Trong ngực hắn ôm thứ gì đó mềm mại nhỏ xinh khiến hắn luyến tiếc buông tay.

Trong lúc hoảng hốt hắn phân biệt một lúc mới thấy một đôi mắt to tròn đang nhìn mình, đôi môi như cánh hoa hé ra, như đang phát ra tiếng mời gọi lặng lẽ.

Hắn không nhịn được muốn cúi đầu ngậm lấy đôi môi kia thì đột nhiên không kịp phòng bị mà nhìn thấy cảnh đẹp như khiến người ta hoa mắt trước ngực nàng kia.

Bên tai có một giọng nói báo với hắn bọn họ không giống nhau. Hầu kết của hắn giật giật, rốt cuộc vẫn nâng tay lên muốn chạm vào cảnh đẹp kia. Ấy vậy mà chỉ nhoáng một cái trước mắt đã lại biến ảo thành cảnh tượng khiến suốt đời này hắn đều ghê tởm khó quên.

Hắn giật mình một cái, đôi mắt đột nhiên mở to, bóng tối nồng đậm đè xuống, bên cạnh là tiếng hít thở nhẹ nhàng. Hắn thở dốc một lát, mãi tới khi cảm giác ướt lạnh, ghê tởm kia lui đi mới lạnh lùng giơ tay lau mồ hôi, sau đó xoay người nhắm mắt lại.

Buổi sáng Phó Lan Nha tỉnh lại thì Bình Dục đã đi rồi. Nàng ngồi trên giường, ngơ ngẩn nhìn đệm chăn bằng phẳng trên mặt đất, bỗng nhiên ý thức được Bình Dục hình như rất biết cách tự chăm sóc bản thân.

Nếu so sánh thì anh nàng và Bình Dục cũng cùng tuổi, nhưng dù anh nàng ở bên ngoài ổn trọng thế nào thì về đến nhà vẫn áo đến duỗi tay, cơm đến há mồm. Từ chi tiết bình thường có thể phản ánh quá khứ mà một người trải qua.

Năm đó Tây Bình Hầu phủ bị sung quân đi Tuyên phủ, trong mấy năm đó Bình Dục từ một vị công tử quyền quý trở thành tội thần bị sung quân, khẳng định đã chịu không ít khổ. Nếu không thì sao hắn có thể ngăn nắp sắp xếp cuộc sống hàng ngày của mình như thế.

Nàng đang nghĩ ngợi thì Lâm ma ma đã mặc xong quần áo, xuống giường, dọn dẹp chăn đệm và cất lại.

*****

Hôm nay thời tiết ở Đồng Dương không tồi, không nắng nóng như thời gian trước, người đi trên đường như mắc cửi, một bà lão ôm một cái rổ trên tay, đi rồi lại dừng trên phố.

Mỗi khi đến trước mặt một gánh hàng rong bà ta lại ngừng lại xem có gì thú vị không, thậm chí còn cầm đồ vật lên ngó trái ngó phải.

Đến trước một cửa hàng trang sức, bà lão ngẩng đầu nhìn nhìn sau đó run rẩy đi vào. Đến trong tiệm bà ta híp mắt nhìn người bên trong, thấy không có ai để ý tới mình bà ta mới cố hết sức mà đi lên lầu hai.

Thật vất vả mới lên được trên lầu, rồi đi tới trước một căn phòng bà ta mới bước chậm lại. Bà ta nhìn quanh sau đó bỗng lắc mình một cái, tiến vào trong phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!