Kỳ thật Phó Lan Nha cũng không nắm chắc việc Bình Dục có quen ông chủ của khách điếm hay không, sở dĩ nàng hỏi như thế chẳng qua là vì nhớ tới việc Lưu Bôi Uyển ở kinh thành cũng có chút danh tiếng. Bình Dục thân là Cẩm Y Vệ thì không có lý gì không biết chủ nhân phía sau Lưu Bôi Uyển là ai.
Nhưng dù vậy chưa chắc hắn đã biết chủ nhân của Lưu Bôi Uyển và khách điếm này vô cùng có khả năng là cùng một người. Nếu hắn biết mà còn cố ý tới khách điếm này tìm nơi ngủ trọ vậy thì quan hệ của hắn và ông chủ bí ẩn của hai nơi này quả thực đáng để cân nhắc.
Nàng nói xong câu kia thì cố ý dừng lại, cẩn thận nhìn biến hóa trên sắc mặt của Bình Dục, muốn từ đó nắm được chút manh mối. Đáng tiếc từ góc độ này của nàng chỉ có thể nhìn được sườn mặt của hắn. Hơn nữa sau khi hắn nghe xong trên mặt không có bất kỳ gợn sóng gì, vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận mà chỉ thản nhiên mở cửa đi ra ngoài.
Phó Lan Nha không thể đọc được chút kinh ngạc nào từ mặt hắn nhưng trong lòng nàng cũng đã có chút kết luận. Hoặc người này quá biết cách che giấu cảm xúc bản thân hoặc hắn quả nhiên biết ông chủ khách điếm là ai. Theo hiểu biết trong thời gian này ở chung thì có lẽ ngày thường Bình Dục đã có quá nhiều chuyện phải lo nên hắn cũng chẳng cần thiết giấu diếm cảm xúc với một tội quyến như nàng làm gì. Ở trước mặt nàng hắn luôn buồn giận bất chợt, một bộ cao cao tại thượng.
Thế nên khả năng đầu tiên hiển nhiên không đúng. Nói cách khác hắn thật sự quen ông chủ khách điếm ư?
Nàng trái lo phải nghĩ, cố gắng để những suy nghĩ hỗn độn này lôi kéo, để bản thân xem nhẹ những lo lắng do lời nói vừa rồi của Bình Dục gợi lên. Nhưng nàng giãy dụa một phen mà suy nghĩ cuối cùng vẫn đi theo hướng nàng đã cố tránh đụng vào. Vừa rồi hắn nói cha nàng ở trong triều gây thù chuốc oán quá nhiều, sau khi rơi đài có nhiều kẻ muốn bỏ đá xuống giếng.
Nàng chẳng qua chỉ bị áp giải vào kinh mà tình cảnh đã gian nan thế này, vậy cha và anh nàng lúc này đang bị nhốt thì thế nào đây……
Nàng giật mình ngồi một hồi, không dám để cảm xúc giận dữ lo lắng trong đáy lòng trào lên mà cố mạnh mẽ chuyển ý nghĩ sang hướng khác. Cũng không biết Vương Thế Chiêu bị thương thế nào, một ngày này hắn lặng yên không chút động tĩnh nào, có lẽ vết thương không nhẹ. Bình Dục cũng cho hắn đủ mặt mũi, cũng sẽ không bỏ mặc sống chết của Vương Thế Chiêu nên hơn phân nửa bọn họ sẽ nấn ná mấy ngày ở thành Lục An này.
Còn có anh em Đặng gia ở đối diện, nàng vốn tưởng trải qua đêm đó bọn họ sẽ sớm dọn đi chỗ khác, ai ngờ bọn họ vẫn ở lại đây. Nhớ tới gương mặt có chút nôn nóng của Đặng An Nghi lúc nhìn nàng đêm đó, nàng lạnh lùng rũ mắt, khóe miệng lộ ra ý châm chọc không dễ dàng nhìn được.
Bỗng nhiên bên ngoài có người gõ cửa, vừa mở ra lại thấy tiểu nhị của khách điếm được Lý Mân dặn dò mang thuốc mỡ đã được đun nóng tới. Lúc thuốc được đun hắn luôn canh giữ ở bên cạnh, đảm bảo không có việc gì mới yên tâm đưa cho Lâm ma ma.
Lâm ma ma nói lời cảm tạ sau đó về phòng đắp thuốc cho Phó Lan Nha.
Sau khi nghĩ một đống rối loạn, tâm tình Phó Lan Nha cũng bình phục không ít. Nhờ Lâm ma ma dìu đi, nàng ngồi xuống để thay thuốc. Lâm ma ma thật cẩn thận cởi giày tất cho nàng, lòng tràn đầy lo lắng mà nhìn nàng thở dài nói: "Tiểu thư, ở đây chỉ có mình ma ma, nếu ngài thấy khổ sở thì đừng nghẹn một mình, muốn khóc thì khóc. Ở trước mặt ma ma không có gì phải giấu."
Phó Lan Nha nghẹn họng, lát sau nàng cười nói: "Ma ma nói gì chứ!"
Mắt Lâm ma ma chua xót, đang muốn khuyên Phó Lan Nha thì đã thấy ngoài cửa truyền đến tiếng tranh cãi nho nhỏ. Hai người kinh ngạc nhìn nhau.
Lâm ma ma đi qua mở cửa rồi kinh ngạc nói: "Đặng công tử?"
*****
Bình Dục từ phòng của Phó Lan Nha về thì lập tức kéo đai lưng, cởi áo khoác ra. Có lẽ vì trời nóng nên hắn uống hết một chén trà lớn mà vẫn vô cớ cảm thấy phiền muộn. Lý Mân vào phòng bẩm báo công việc thấy Bình Dục âm trầm đứng trước bàn xuất thần, không biết đang nghĩ cái gì nên nghi hoặc hỏi: "Bình đại ca?"
Bình Dục lấy lại tinh thần rồi xoay người hỏi: "Chuyện gì thế? Bên kia có hồi âm ư?"
Lý Mân lắc đầu nói: "Tin chưa đến. Vừa rồi đệ đã lấy thuốc cho Phó tiểu thư."
Hắn nói xong, thấy Bình Dục vẫn nhìn mình, giống như đang chờ hắn nói tiếp thì vội tiếp tục: "Vị Lưu đại phu kia nói, chân tội quyến bị thương, đã bốc thuốc nhưng khi ông ta bắt mạch còn phát hiện trong người Phó tiểu thư có chút hàn khí, chỉ sợ đã tích tụ vào tim. Hiện tại thời tiết nóng nên tạm thời hàn khí chưa phát, nhưng một khi lên đường, tàu xe mệt nhọc thì khó đảm bảo không bị bệnh. Ông ta để thuộc hạ hỏi ngài chỉ kê thuốc chữa chân hay còn kê chút thuốc điều dưỡng thân thể cho nàng ta nữa?
Hơn nữa phương thuốc kia cực đắt, dược liệu hiếm có, uống mấy thang thuốc này cũng hao phí không nhỏ. Nếu không có thể đổi chút thuốc thông thường, dược hiệu ôn hòa một chút nhưng cũng có thể điều dưỡng tám phần. Không biết ý đại nhân thế nào."
Bình Dục trầm mặc một lát sau đó bình tĩnh nói: "Kê cả thuốc đẩy lui hàn khí và thuốc trị thương chân."
Lý Mân đáp lời sau đó gãi gãi đầu hỏi: "Thế bốc thuốc đắt tiền hay thuốc bình thường?"
Bình Dục né tránh mà không đáp, hắn chỉ đi tới mép giường, ngồi xuống cởi ủng. Thấy Lý Mân vẫn đang nhìn mình thì nhẫn nại của hắn hết sạch, hơi chút cáu tiết nói: "Nên dùng cái gì thì dùng cái đó, dọc đường đi chúng ta còn thiếu chuyện để làm sao?"
Lý Mân cân nhắc một hồi mới hiểu ý Bình Dục là muốn cho Phó Lan Nha dùng phương thuốc đắt tiền, trong lòng hắn cũng buông lỏng, miệng cười hì hì đáp lời.
Hắn ngước mắt thấy Bình Dục đã đứng lên, để chân trần đi vào phòng tắm, bộ dạng giống như chuẩn bị tắm nên vội cáo lui, tính đi tìm đại phu để sắp xếp. Ai ngờ vừa đến hành lang đã thấy Đặng An Nghi đứng ở cửa căn phòng cách vách, phía sau là một ông lão trên tay là một hòm thuốc, nhìn bộ dạng giống đại phu.
Mặt Đặng An Nghi mang theo giận dữ nói với Trần Nhĩ Thăng: "Nàng tuy là tội quyến nhưng vẫn là người, chân bị thương nặng như thế sao có thể mặc kệ? Ta chẳng qua chỉ để đại phu tới xem chân cho nàng, cũng không có ý gì khác, ngươi có thể đứng ở một bên nhìn. Có gì mà phải ngăn không cho đại phu vào chẩn trị chứ?"
Trần Nhĩ Thăng lạnh mặt nói: "Không hợp quy củ." Sau đó hắn nhất quyết không cho Đặng An Nghi mang đại phu vào.
Lý Mân nhớ ra sáng nay khi đại phu tới thì Trần Nhĩ Thăng không có ở đây, đối với việc Bình Dục đã tìm người xem bệnh cho Phó Lan Nha hắn cũng không biết. Thấy Đặng An Nghi hiển nhiên không tính toán từ bỏ nên Lý Mân định tiến lên nói với hắn vài câu.
Lúc này cửa phòng cách vách mở ra, vị Lâm ma ma kia đi ra mỉm cười nhìn Đặng An Nghi nói: "Đa tạ Đặng công tử quan tâm, buổi sáng nay Lý đại nhân đã mời đại phu tới chẩn trị cho tiểu thư, không cần phiền đến Đặng công tử nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!