Trong lòng Bình Dục hiểu rõ chỉ vì một lý do là đối phó với Trấn Ma Giáo thì không đủ để Tần Môn chủ động tới tranh vũng nước đục này. Sở dĩ trong một đêm Tần Môn đã thay đổi thái độ hẳn phải có nguyên nhân khác.
Nhớ tới lá thư gửi ra đêm qua, động tác vuốt ve chén trà của hắn hơi ngừng lại. Chẳng lẽ lá thư kia đã có tác dụng nhanh như thế sao?
Nhưng sau khi hắn truyền tin đến nay vẫn chưa thấy đối phương hồi đáp, cho dù thủ đoạn của Tần Môn có thông thiên thì cũng không thể thám thính được tin tức sớm hơn hắn. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy việc này cực kỳ cổ quái, nhịn không được ngước mắt lên nhìn kỹ nữ tử tự xưng là Tần Dũng này.
Tuổi nàng ta không lớn, cùng lắm mới 20, thái độ tuy hào sảng nhưng cũng rất đúng mực, không quá mức vồ vập khiến người ta chán ghét. Vừa rồi lúc đoàn người đi tới trà lâu hắn từng lưu ý dáng đi của nàng ta, chỉ thấy nhẹ nhàng lưu loát, lực rất ổn.
Lúc nói chuyện hơi thở của nàng ta nhẹ nhàng chậm rãi, gần như không thể nghe thấy, có thể thấy nội lực rất sâu. Cái tay cầm kiếm của nàng ta cũng có vết chai do hàng năm tập kiếm.
Nói ngắn lại thì nữ tử này bất kể cách xử thế hay võ công đều tốt hơn vị Tần đại công tử hắn gặp đêm qua. Mấy vị trưởng giả bên cạnh nàng ta cũng mặt hổ mày ngài, ánh mắt cực kỳ sắc bén, vừa nhìn đã biết người hàng năm tập võ, hơn phân nửa là trưởng lão có địa vị cao của Tần Môn.
Mà các vị trưởng lão đó lại cam tâm tự hạ thấp mình trước mặt nữ tử này, chứng tỏ thân phận nàng này tuy không phải chưởng môn nhưng uy vọng ở Tần Môn tuyệt đối không dưới vị Tần đại công tử kia.
Nhưng không biết bọn họ nhiệt tình tiến cử thế này đến tột cùng là vì Trấn Ma Giáo hay Phó Lan Nha?
Dọc theo đường này đã có cái đuôi là Đặng gia, nếu còn thêm bang phái giang hồ như Tần Môn thì quả thực náo nhiệt.
"Không biết ý của Bình đại nhân như thế nào?"
Tần Dũng thấy Bình Dục chỉ lo đánh giá mình thật kỹ, một lúc lâu cũng không nói gì thì cười nói, "Trấn Ma Giáo ở Điền Nam hung hăng ngang ngược cả trăm năm, thường xuyên xúi giục người Di làm loạn.
Từ khi lão chưởng môn còn ở trên đời bang phái chúng ta đã lập lời thề phàm là người của Tần Môn thì đều phải lấy diệt trừ Trấn Ma Giáo làm nhiệm vụ của mình. Hiện giờ tuy rằng lão chưởng môn đã đi về cõi tiên, nhưng hậu thế chúng ta vẫn nhớ kỹ lời dạy, một ngày cũng không dám quên.
Đáng tiếc từ 10 năm trước, sau khi Tả hộ pháp của Trấn Ma Giáo quy ẩn thì đám giáo đồ mấy năm nay rất ít đi lại trên giang hồ. Trước mắt thật vất vả Tả hộ pháp của bọn chúng mới rời núi, Trấn Ma Giáo lại lần nữa tới lui trên giang hồ.
Chúng ta tự nhiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này để diệt trừ Trấn Ma Giáo. Hơn nữa lấy phương pháp nhiều năm nay của Trấn Ma Giáo thì sợ là đã theo dõi tội quyến trong tay Bình đại nhân từ lâu.
Một ngày còn chưa được việc thì bọn chúng nhất định còn có hành động gây rối khác.
"Ánh mắt nàng ta nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của Bình Dục, ngừng một chút rồi mới ấm áp nói:"Bình đại nhân đã giao thủ với bọn chúng, hẳn là biết bọn chúng khó đối phó thế nào.
Môn phái của chúng ta cùng Trấn Ma Giáo tranh đấu trăm năm, cũng có chút tâm đắc khi phá giải bí thuật của bọn chúng……
"Bình Dục cười cười, nhìn về phía Tần Dũng, trên mặt rốt cuộc thể hiện chút hứng thú muốn nghe:"Không biết quý phái tính nhúng tay vào việc của Trấn Ma Giáo như thế nào?
"Đôi mắt Tần Dũng sáng lên nói:"Bình đại nhân quả nhiên là người sảng khoái. Trấn Ma Giáo từ trước đến nay hành sự không để lại đường lui, nếu đã xác định mục tiêu thì chắc chắn sẽ theo mãi không thôi.
Nếu Bình đại nhân không ngại thì qua mấy ngày nữa ngài khởi hành, chúng ta nguyện ý theo hầu một bên. Một khi Trấn Ma Giáo xuất hiện chúng ta sẽ tập chung đối phó, như thế chẳng những Bình đại nhân có thể rảnh rang hơn, mà môn phái của chúng ta cũng thuận tiện tiêu diệt kẻ địch nhiều năm.
Quả là một công đôi việc.Đúng rồi.
"Nàng ta nhìn sắc trời bên ngoài thấy bọn họ cũng đã nói chuyện được non nửa canh giờ, ngày đã dần ngả về tây, miễn cưỡng cũng coi như giờ cơm. Vì thế nàng ta kiến nghị nói,"Cách vách có một gian tửu lầu, rượu và thức ăn đều không tồi, nếu Bình đại nhân không chê thì không bằng cùng chúng ta qua tửu lâu dùng bữa, để tại hạ trình bày tỉ mỉ hơn cho ngài nghe?"
Bình Dục vô thức gõ ngón tay trên bàn, trong lòng đã có tính toán. Mặc kệ Tần Môn xuất phát từ mục đích gì mà muốn nhúng tay vào việc của Phó Lan Nha nhưng một khi đã có tâm thì cho dù hắn không để bọn họ đi theo, sợ là sau lưng bọn họ cũng giở không ít trò.
Không bằng lôi hết lên mặt bàn, như thế một đường này cũng ít đi chút lo lắng và phòng bị.
Nhưng trước khi chờ được hồi đáp từ lá thư kia hắn không thể dễ dàng nhả ra được. Trước mắt nghe Tần Dũng tỏ ý muốn mời rượu, hắn cười cười nói:
"Tần công tử cũng quá nóng vội rồi."
Tần Dũng nghe thấy lời này của Bình Dục thì tươi cười ngưng lại, lát sau nàng ta bất đắc dĩ nói:
"Bình đại nhân nói đúng, nhưng dù đại nhân không chịu bàn chuyện thì cũng khó có lúc đi qua thành Lục an, cũng nên để tại hạ làm hết lễ nghĩa của chủ nhà chứ? Rượu của gian tửu lầu tại hạ vừa nói quả thực không kém."
Tần công tử có tâm. Bình Dục đứng dậy, nhìn nhìn ngoài cửa sổ rồi nói,
"Trước mắt tội quyến còn ở trong khách điếm, ta có công vụ trong người nên không thể ra ngoài quá lâu. Rượu gì đó thì càng không cần thu xếp, nếu quý phái có tâm thì ngày mai lại tới khách điếm thương nghị việc của Trấn Ma Giáo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!