Phó Lan Nha không dẹp đường hồi phủ mà dựa theo kế hoạch trước đó mà đi tới Phượng Tê Lâu giống như không có việc gì.
Tạ Uyển nhìn thấy thế thì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao tình cảm của cô em chồng và Bình đô đốc rất tốt, người ngoài sao biết được độ tin cậy mà hai người dành cho nhau.
Nàng ta cũng biết việc vừa rồi chắc chắn có hiểu lầm, nhưng chỗ mâu thuẫn cũng là chỗ này —— càng là người mình quý trọng thì trong mắt càng không chứa nổi một hạt cát. Cho dù hiểu rõ có nghi vấn nhưng tiểu cô quá yêu thương chồng, sao có thể bình tĩnh đến không có chút sóng gió gì được.
Lúc ngồi xuống một nhã gian ở Phượng Tê Lâu nàng hồ nghi đánh giá Phó Lan Nha —— không buồn giận, không bất an, mày giãn ra, cử chỉ so với vừa rồi vẫn điềm tĩnh như thế.
Trong lòng Phó Lan Nha biết Tạ Uyển đang lo lắng cái gì. Nàng ôm A Viên, đón lấy khăn nha hoàn đưa tới để lau tay cho con gái rồi nhìn vú nuôi lau tay cho A Mãn và A Ý sau đó mới để người mang trà nước và điểm tâm lên. Tiếp đó nàng trấn an mà vỗ vỗ mu bàn tay Tạ Uyển rồi mỉm cười chớp chớp mắt.
Tạ Uyển ngẩn ra, cứ thế bị hành động mang theo vài phần nghịch ngợm của cô em chồng làm cho buồn cười. Một người hiểu chuyện như thế khiến nàng thật sự coi nàng ấy như ruột thịt. Chắc cũng vì thế mà nàng mới có thể miên man suy nghĩ đến mức này.
Nhưng nhìn ánh mắt chắc chắn của em chồng thì nàng cũng buông lỏng.
Lúc điểm tâm được mang lên mấy đứa nhỏ đều im lặng an tĩnh mà ăn. Vừa rồi ở bờ sông chơi một hồi khiến tụi nhỏ có chút mệt mỏi, huống chi mỗi lần đến lúc ăn cơm là đám nhỏ xưa nay đều rất quy củ.
Phó Lan Nha và Tạ Uyển nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Phượng Tê Lâu chỉ cách Vân Phi Lâu một con hẻm nhỏ, bọn họ ngồi bên cửa sổ nên vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh rường cột chạm trổ của bên kia.
Đêm Nam Quốc cực kỳ rực rỡ, trong lâu ánh đèn lắc lư, tiếng ca triền miên kiều diễm rót vào trời trong. Tiếng nhạc lướt qua con đường theo gió đưa tới bên tai Phó Lan Nha. Trong tiếng hát đó giống như có bàn tay vô hình vuốt ve khiến người ta nhộn nhạo.
Nàng chậm rãi phe phẩy quạt tròn, khóe miệng có ý cười nhàn nhạt.
Vừa rồi lúc mẹ con nàng nhìn thấy Bình Dục thì Trần Nhĩ Thăng cũng ở đó. Lấy trình độ cơ linh của thằng nhóc kia thì hẳn đã đưa tin cho Bình Dục rồi.
Bình Dục biết rõ mẹ con các nàng ở ngay đây lại chưa có động tĩnh gì thì cũng coi như bình tĩnh, chứng tỏ việc hắn muốn làm đêm nay sợ là không đơn giản. Chẳng qua không biết đến tột cùng có chuyện gì mà hắn một hai phải tới chỗ ong bướm như Vân Phi Lâu.
Nàng đang âm thầm phỏng đoán thì bỗng có một bóng người quen thuộc đứng ở cửa Vân Phi Lâu. Người nọ mặt như quan ngọc, động tác vội vàng mà bước nhanh vào trong. Đợi thấy rõ bóng dáng người kia Phó Lan Nha kinh ngạc mở to hai mắt nhận ra đó là anh trai mình.
Lúc này Tạ Uyển cũng cất giọng khó tin, Duyên Khánh?
Hai người kinh ngạc nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ mà im lặng không nói gì. Giờ thì hay rồi, Tạ Uyển thầm nghĩ, em rể tìm hoan mua vui thì thôi đi nhưng lấy tính tình Duyên Khánh tuyệt đối không có chuyện cùng em rể hoang đường thế này được.
Sở dĩ hai người cùng xuất hiện tại đây hẳn là do công việc.
Nhưng vì chuyện gì chứ?
Một lát sau nàng ta ngạc nhiên nói:
"Chẳng lẽ đúng như muội nói, đại ca muội gần đây quả thật đang âm thầm cùng muội phu tra án ư?"
Phó Lan Nha không dám có kết luận mà chỉ lẳng lặng lắc đầu.
A Viên ăn xong điểm tâm mới nhớ thương chuyện vừa rồi, tay cô nhóc bám lấy thành cửa sổ rồi nhìn về phía Vân Phi Lâu, trong miệng lẩm bẩm, Phụ thân, phụ thân.
Trong lòng cô nhóc cực kỳ buồn bực nghĩ vì sao vừa rồi cha không thèm để ý tới mình. A Mãn và A Ý nghe thấy em gái lẩm bẩm thì thấy kỳ quái thế là cũng chen tới trước cửa sổ nhìn xem có việc gì. Ai ngờ quả thực có chuyện xảy ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng còi bén nhọn truyền đến, có một thứ gì đó phóng lên bầu trời giống như một con rắn uốn lượn sau đó nổ ra từng điểm pháo hoa. Mấy người Tạ Uyển đều kinh sợ còn Vân Phi Lâu một khắc trước còn ca vũ thăng bình nay đột nhiên lặng như tờ.
Bá tánh đi bên ngoài giống như thấy việc gì cực kỳ đáng sợ nên lập tức né tránh, mọi người như thủy triều chạy khắp nơi. Trong nháy mắt tiếp theo trong lâu chợt có mười mấy bóng đen vọt ra, theo đó la tiếng binh khí va vào nhau.
Bọn họ bám lấy vách tường, vừa đánh vừa nhảy, vì khinh công cực kỳ xuất chúng nên trong lúc nhất thời hai bên giằng co không phân thắng bại.
Oánh Oánh sợ hãi vội quay đầu rúc vào ngực Tạ Uyển. Ba anh em Bình gia và Tử Du lại xem đến con ngươi rạng rỡ tỏa sáng, càng lúc càng thêm hưng phấn. Bất kể vú nuôi có kéo túm thế nào thì mấy đứa cũng không chịu rời khỏi cửa sổ.
Phó Lan Nha nhìn bóng dáng mặc áo gấm màu bạc bị mấy bóng đen quấn lấy ở mái nhà cách đó không xa thì tim nàng lỡ một nhịp. Chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng chiếu lên nóc nhà sáng ngời giúp nàng nhìn được người nọ.
Thân hình và màu áo của người kia rất quen, người khác không nhận ra chứ nàng thì biết ngay —— đó không phải Bình Dục thì là ai.
Lúc này chỗ cầu thang có tiếng bước chân mạnh mẽ truyền tới, Trần Nhĩ Thăng mang theo hai gã phó tướng đi lên, thần sắc không chút hoảng loạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!