Chương 153: Phiên Ngoại 2

Phó Lan Nha bị tiếng mấy đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ ngoài cửa sổ đánh thức.

Thời tiết đầu hạ mặt trời mọc sớm, ngày hè Nam Quốc khác với phía bắc. Ánh nắng sớm theo song cửa chiếu vào phòng, bịt kín từng góc bằng một tầng kim sa. Phó Lan Nha nhắm mắt nằm một hồi thấy sắc trời không còn sớm nên tuy vẫn buồn ngủ nhưng nàng cũng chuẩn bị dậy.

Lúc ngồi dậy nàng theo thói quen sờ sờ bên cạnh quả nhiên thấy chăn đệm đã lạnh từ khi nào. Nàng cũng không ngoài ý muốn mà chỉ khẽ thở dài rồi xốc màn lên gọi hạ nhân mang nước vào.

Hai tháng trước ở ven bờ Chiết Giang có giặc Oa xâm chiếm, tổng đốc Lưỡng Quảng Trương Tấn phụng mệnh làm tuần phủ Chiết Giang. Giặc Oa khí thế kiêu ngạo, Trương tuần phủ không dám liều lĩnh nên lập tức trình sổ con lên kinh thỉnh Hoàng Thượng phái người tiếp viện.

Sau khi nhận được tấu chương không biết xuất phát từ lý do gì mà bề ngoài Hoàng Thượng lại phái Binh Bộ tả thị lang Lý Thiên Hiến lấy danh nghĩa tế hải tới Chiết Giang kháng địch, còn mặt khác lại phái Đô Đốc Ngũ Quân Doanh là Trấn Hải Hầu Bình Dục đến Kim Lăng.

Hai ý chỉ nhìn có vẻ không liên hệ, Kim Lăng càng không cùng một chỗ với Chiết Giang nhưng trong lòng Phó Lan Nha biết sở dĩ Hoàng Thượng để người mình luôn nể trọng là Bình Dục rời kinh trong lúc này chắc chắn là vì đã âm thầm sắp xếp gì đó.

Khi nhận được ý chỉ này Phó Lan Nha vốn đã chuẩn bị cùng Bình Dục chia lìa một thời gian, không ngờ trước khi xuất phát mấy ngày hắn lại cười nói với nàng khó có lúc trở về chốn cũ nên hắn chuẩn bị mang nàng cùng bọn nhỏ đến Kim Lăng. Hắn nói trong mấy ngày này nàng có thể chuẩn bị sửa soạn hàng trang.

Phó Lan Nha đương nhiên nguyện ý. Bình Dục tuy là người không sợ trời không sợ đất nhưng tâm tư lại kín đáo ổn thỏa. Hắn đã sắp xếp như thế thì hẳn đã chuẩn bị toàn vẹn.

Hơn nữa anh nàng đã chuyển tới Kim Lăng một năm trước, hiện tại đang nhậm chức Kim Lăng Đô Sát Viện hữu thiêm đô ngự sử, nàng cũng nhớ anh chị mình nên muốn mượn cớ này để cả nhà đoàn tụ một phen.

Bây giờ người nhà họ đã tới Kim Lăng được hơn một tháng, quan viên bản địa nghe được tin tức nên mỗi ngày đều nối đuôi tới cửa bái phỏng. Bình Dục thì như thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít khi ở trong phủ, cũng không biết cả ngày hắn bận cái gì.

Đêm qua lúc hắn về cũng là nửa đêm rồi.

Nàng nhớ rõ mình đang ngủ ngon thì đột nhiên bị hơi thở nam tử ấm áp quen thuộc phủ lên, kế tiếp là những nụ hôn như hạt mưa rơi trên má, trên cổ và ngực nàng, cực kỳ mê hoặc nóng bỏng.

Nàng buồn ngủ đến không mở mắt ra được, lòng hờn dỗi muốn đẩy ra hắn nhưng hắn lại ôm nàng vào lòng không chịu bỏ, cứ thế bá đạo cởi áo ngủ của nàng.

Lúc tiến vào hắn thở gấp và nói câu gì đó bên tai nàng. Ý thức của nàng bị động tác mãnh liệt của hắn làm cho tán thành từng mảnh nhỏ, làm gì còn phân được được hắn nói gì. Cuối cùng cũng không biết là thế nào hắn mới chịu tha cho nàng.

Sáng nay ngủ dậy nàng nghĩ mãi cũng không nhớ được câu Bình Dục nói kia là cái gì.

Phu nhân. Lâm ma ma vừa cười vừa đi vào nhà đánh gãy suy nghĩ của nàng,

"Ngài mau trang điểm rồi ăn sáng."

Má nàng nóng lên, vội đi qua bàn trang điểm để Lâm ma ma chải tóc cho mình. Động tĩnh lúc nửa đêm qua ở nhà chính hẳn Lâm ma ma biết nhưng bà làm như không có gì.

Bà chuẩn bị một cái áo xuân màu phỉ thúy mỏng khoác cho nàng sau đó chọn một đóa hoa trà màu hồng nhạt từ cái khay thủy tinh nha hoàn bưng bên cạnh để cài lên mái tóc Phó Lan Nha.

Sau đó Lâm ma ma đánh giá nàng, càng nhìn khóe môi bà càng cong hơn. Tiểu thư gả cho Bình đại nhân đã tám năm, bây giờ đúng là thời điểm đẹp nhất.

Bởi vì vợ chồng hòa hợp nên so với lúc còn là con gái tiểu thư còn uyển chuyển hơn vài phần, cả người giống như một đóa mẫu đơn nở rộ lúc sáng sớm, đẹp tới nỗi người ta không dám nhìn gần. Nếu không phải thế thì sao Bình đại nhân tới Kim Lăng xử lý công việc còn không muốn rời xa tiểu thư nửa bước.

Ăn mặc xong Phó Lan Nha lại không vội đứng dậy mà quay ra ngoài cửa sổ nhìn. Chỉ nghe thấy trên hành lang vang lên tiếng bước chân bạch bạch. Nàng nở nụ cười, xách váy đứng dậy đi vài bước thì thấy mấy bóng dáng bụ bẫm xuất hiện ở cửa.

Mấy đứa nhỏ phóng như gió cuốn tới trước người nàng.

Nương. Bọn nhỏ lập tức nhào vào ngực nàng, hai lớn một nhỏ, đều phấn điêu ngọc trác, mập mạp đáng yêu.

Đứa nhỏ nhất lúc này mồm miệng còn chưa nói rõ nhưng sức lực lại không yếu Cô nhóc kiên trì dùng cái tay béo mập nho nhỏ kéo một hồi, rốt cuộc cũng đẩy được hai anh ra mà ôm lấy cẳng chân Phó Lan Nha, ngửa đầu gọi một tiếng: Nương.

Phó Lan Nha cười rồi ngồi xổm xuống dùng khăn lau mồ hôi cho ba đứa con. Ánh mắt nàng đảo qua từng đứa, càng nhìn càng yêu vô cùng thế là nàng lập tức hôn lên má mỗi đứa thật kêu.

Sau đó nàng bế đứa nhỏ nhất vào lòng và đi tới cạnh bàn, miệng nói với A Mãn và A Ý:

"Các con mang muội muội chơi đùa thì phải vạn phần cẩn thận. Muội muội còn nhỏ, lại là nữ nhi gia nên không thể lăn lộn được như hai đứa bọn con đâu."

A Mãn và A Ý đi theo mẹ và em gái sau đó cũng ngồi xuống bàn. Hai đứa nghe xong lời này thì cổ quái nhìn nhau nhưng không nói gì. Phó Lan Nha ngó thấy hai đứa con trai có động tác nhỏ này thì chỉ coi như không thấy.

Hai đứa kia đều là yêu tinh, xưa nay cực kỳ có chủ ý, chỉ cần không xằng bậy thì nàng cũng cho phép hai đứa được giữ lại ý nghĩ của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!