Chương 151: (Vô Đề)

Khóc đủ rồi, mấy người mới đi vào trong phòng.

Có lẽ Bình Dục muốn cha con ba người có thể thoải mái nói chuyện nên không đi theo vào mà xoay người tới thư phòng.

Phó Lan Nha đỡ cha và anh ngồi xuống sau đó vừa khóc vừa nhìn hai người. Những ngày trong lao hẳn quá khổ nên cha nàng già đi, anh trai cũng gầy. Sau ba tháng gặp lại ba người đều có cảm giác như đã cách mấy đời.

Thật vất vả mới ngừng khóc, Phó Lan Nha chậm rãi ngồi xuống cạnh bàn, mắt nhìn hai người trước mặt không chớp mắt. Nàng rất sợ chỉ nháy mắt một cái là họ sẽ biến mất. Nhìn nhìn một lúc nàng lại khóc, nước mắt chảy mãi. Phó Băng và Phó Duyên Khánh thấy thế thì dù đã quen khống chế cảm xúc nhưng cũng không nhịn được đỏ mắt theo. Thật lâu sau Phó Duyên Khánh mới than thở một tiếng rồi cố cười nói: "Muội muội ngốc, chúng ta vất vả lắm mới đoàn tụ, muội phải vui mới phải chứ, khóc cái gì?"

Phó Lan Nha nghe được một tiếng "Muội muội" đã lâu không nghe thì chỗ mềm mại yếu ớt nhất trong đáy lòng bị chạm tới. Nàng ngước mắt nhìn anh trai thấy khuôn mặt thanh tuấn của hắn vẫn ôn hòa sinh động như cũ. Qua mấy tháng trắc trở này trên người hắn vẫn không hề có chút bóng ma nào.

Nhưng hắn càng như thế thì lòng nàng càng thêm khó chịu. Nàng nhịn một hồi lâu mới nhịn được nước mắt, cố tươi cười cãi chày cãi cối nói: "Ca ca, muội mới không thèm khổ sở đâu, muội chỉ vui quá nên khóc thôi."

Phó Băng đã lâu không thấy con cái ở trước mặt mình đấu võ mồm nên cũng thấy khổ sở. Ông ta nhớ tới vợ thì càng thêm ảm đạm, nhưng sợ con gái thương tâm nên đành phải cố đánh tinh thần nói: "Người một nhà chúng ta coi như sống sót sau tai nạn nên muốn khóc thì cứ khóc, không cần đè nén. Con ngoan, một đường này hẳn không dễ, nói xem con có phải chịu khổ gì không?"

Người một nhà có thể gặp lại, thật vất vả mới bình phục được nỗi lòng nên lập tức kể với nhau mọi chuyện. Phó Lan Nha mất cả buổi sáng mới tinh tế kể xong những việc xảy ra trong ba tháng qua cho anh và cha nghe. Lúc nàng nói đến chỗ mạo hiểm hoặc thương tâm thì hai người kia đều thấy trong lòng ngũ vị tạp trần. Giờ bọn họ mới biết một đường này nàng đã trải qua những gì nên căn bản không thể bình thản ung dung được nữa.

Phó Lan Nha kể lại hành động trượng nghĩa của Tần Môn, việc Lục Tử Khiêm mang mục đích không rõ ràng đi Vân Nam, thậm chí chuyện tiêu diệt Vương Lệnh ở Bắc Nguyên…… Mọi chuyện nàng đều kể hết chỉ trừ nguyên nhân cái chết của mẹ là nàng đắn đo không định kể ra cho hai người. Nàng sợ bọn họ biết được sẽ thương tâm vì thế nàng cố ý sửa lại một chút.

Nàng đương nhiên biết việc này không lừa được lâu, qua một thời gian nữa cha và anh nghỉ ngơi khỏe hơn nàng sẽ tỉ mỉ kể lại những khúc chiết trong này.

Ngoài cái đó ra còn có một việc nàng trước sau vẫn nghẹn trong lòng không nói ra được. Lúc ấy ở Di Cương đối phó với tả hộ pháp Lâm ma ma từng nói nàng kia rất quen và bật thốt ra việc đã gặp nàng kia ở kinh thành mười năm trước. Nhưng cổ quái chính là theo Lâm ma ma thì lúc ấy tả hộ pháp từng ra vào một cửa hàng trang sức với cha nàng.

Trong lòng nàng biết tình cảm của cha và mẹ mình cực tốt, hơn hai mươi năm ân ái của bọn họ không có bất kỳ vấn đề gì. Giữa họ tuyệt không có chút hư tình giả ý nào. Có thể cha không biết thân thế của mẹ mà vị tả hộ pháp kia xưa nay lại quỷ kế đa đoan nên nhất định trong đó có nguyên nhân khác. Nói không chừng chuyện này có liên quan tới việc mẹ nàng phát hiện ra mình có cổ trong người. Chính vì thế nên nàng cần phải cẩn thận trước khi thăm dò về việc đó.

Toàn bộ buổi trưa ba người nhà họ Phó đều không ra khỏi phòng. Ba người nói chuyện mãi, lại rơi lệ nhiều lần. Thật vất vả mới nói xong mọi việc, lúc này Phó Băng và con trai mới đưa mắt nhìn chung quanh. Kỳ thật trên đường tới đây hai người đã chú ý tới chỗ kỳ lạ trong cách hành sự của Bình Dục. Sau khi nhìn thấy quần áo phục sức của Phó Lan Nha và tòa nhà này thì bọn họ càng không nén được nghi ngờ trong lòng.

Cha con hai người đều thông minh, đương nhiên biết một nam tử vì một nữ nhân làm được tới mức này thì chứng tỏ cái gì. Lúc ở trong lao hai người không quan tâm gì khác mà chỉ nghĩ đến tình cảnh của Phó Lan Nha. Nghĩ đến chỗ dày vò là hai người đều lo lắng cả đêm không ngủ được.

Thật vất vả mới có được tự do nên lúc nhìn thấy tình hình của Bình Dục và Phó Lan Nha hai người đều có chút kinh ngạc. Bọn họ tin với phẩm tính của Phó Lan Nha thì không có ngoại lực nào dao động được nên cũng không vì thế mà hoài nghi nàng. Nhưng hoàn cảnh đôi khi cũng bức người ta, họ e sợ Phó Lan Nha phải chịu tủi thân nào không nói được.

Nữ nhi gia trời sinh ngượng ngùng, chưa chắc đã chịu nói rõ duyên cớ trong này. Nếu muốn rõ ràng bọn họ cần đối mặt với Bình Dục để hỏi đàng hoàng.

Không biết có phải Bình Dục đã sớm chuẩn bị hay không mà ba người mới vừa nói chuyện xong hắn đã tới. Đến cửa hắn lập tức mời Phó Băng và con trai tới thư phòng nói chuyện. Trong lúc ấy thái độ của hắn rất bình tĩnh, cử chỉ lại cực kỳ tôn trọng.

Phó Lan Nha vừa thấy Bình Dục tới đã vội quay đầu đi, nghiêm trang nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có khóe mắt là luôn để ý động tĩnh bên kia. Thấy Bình Dục hành động như thế nên nàng dự cảm được gì đó, tim cũng lén lút rung lên.

Phó Băng và con trai nhìn kỹ Bình Dục, thầm nghĩ người này quả là có đảm đương, không đợi bọn họ tới chất vấn chính hắn đã chủ động tìm tới. Rất nhanh ánh mắt Phó Duyên Khánh đã hơi trầm xuống sau đó đứng dậy. Phó Băng thì nghiêm túc nhìn Phó Lan Nha sau đó phủi phủi quần áo và đi ra ngoài.

Phó Lan Nha thấp thỏm bất an mà nhìn theo bóng bọn họ rời đi, không biết Bình Dục sẽ nói về việc của hai người như thế nào trước mặt cha và anh nàng. Nàng nhéo khăn trong tay, xoắn đến xoắn đi mãi tới khi ngón tay đau đớn mới nỗ lực bình tâm và buông lỏng cái khăn kia ra.

Một lần nói chuyện này chính là mấy canh giờ, Phó Lan Nha vừa thất thần lật sách vừa để ý tới động tĩnh trong sân. Thẳng đến khi mặt trời ngả về tây hai người kia mới về. Nàng chần chừ một chút sau đó cố duy trì bình tĩnh mà đứng lên.

Ra khỏi phòng, nàng tới hành lang thì thấy cha và anh mình đi tới. Hoàng hôn rơi trong viện, kéo dài cái bóng của họ. Nàng nhấp nhấp miệng rồi tiến ra đón.

Đáng tiếc là hai người kia đều không phải người lộ ra vui buồn, nếu chỉ nhìn từ sắc mặt họ thì căn bản không thể đoán được nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi.

Một nhà ba người vào phòng, Phó Băng chỉ chậm rãi uống một ngụm trà rồi mới mở miệng nói, "Tháng sau Bình gia sẽ tới cửa cầu hôn."

Lúc nói chuyện ông bình tĩnh lẳng lặng nhìn con gái. Lòng Phó Lan Nha hoảng loạn, trên mặt vẫn cố duy trì trấn định mà nhàn nhạt rũ mi, không lên tiếng. Ấy vậy nhưng khuôn mặt trắng nõn và cần cổ của nàng lại không chịu khống chế mà mờ mịt đỏ lên như bôi phấn. Tuy ngượng nhưng nàng cũng không có ý che giấu tính toán của mình.

Phó Băng nghẹn một hồi, trong lòng hiểu rõ hết. Nhìn dáng vẻ này của con gái thì rõ ràng rất nguyện ý cuộc hôn nhân kia. Tuy ông sớm xuất sĩ lại từng giữ chức vị cao ở trên triều nhưng kỳ thật trong xương cốt của ông lại mang một cỗ phản loạn. Ông luôn khịt mũi coi thường mấy thứ lễ nghi phiền phức, nếu không năm đó ông cũng sẽ không vừa gặp A Mẫn đã thương dù biết bà lai lịch không rõ ràng. Sau đó ông còn vượt qua muôn vàn khó khăn cưới bà làm vợ.

Phản ứng của con gái tuy ngoài dự kiến nhưng vừa lúc ăn khớp với lời cầu thú của Bình Dục vừa rồi. Quả nhiên bởi vì một đường này xảy ra đủ loại biến cố nên con gái ông đã sớm sinh tình cảm với Bình Dục. Ông cũng không phải người gàn bướng bồ đồ chẳng qua việc này lại gợi lên ký ức xúc động của ông với vợ nên tâm tình mới không khỏi phức tạp hơn. Nếu tinh tế cân nhắc thì Bình Dục đúng là xứng với con gái ông. Phó Băng biết rõ nếu không có người này một đường hỗ trợ thì con gái ông sớm đã lâm vào tuyệt cảnh.

Nhưng ông vẫn chưa quên năm đó Tây Bình Hầu phủ chịu tội và bị sung quân là vì ai. Cho dù Bình Dục chịu buông khúc mắc vậy còn những người khác của Tây Bình Hầu phủ thì sao? Trước khi xác định được thái độ của vợ chồng Tây Bình Hầu thì để tránh cho con gái phải chịu tủi thân ông sẽ tuyệt đối không nhả.

Nghĩ đến đây ông ta và con trai liếc nhau rồi lại nhìn con gái. Giây lát sau ông ta mới ôn hòa mở miệng nói: "Phụ thân tuy đã thoát tội nhưng gia sản của Phó gia vẫn bị tịch thu, trong thời gian ngắn sợ là chưa thể lấy lại. Trên đường tới đây có vài vị môn sinh đến tìm ta, nhớ tới nhà chúng ta tạm thời không có chỗ ở nên bọn họ đã chuẩn bị một chỗ. Mấy người này từng lo lót khắp nơi trong lúc ta bị nhốt trong lao.

Bởi vì ta mà có mấy người từng ăn đau khổ dưới tay Vương Lệnh, ta cảm nhớ phẩm tính làm người của bọn họ nên cũng không đành lòng từ chối. Hơn nữa chủ nhân tòa nhà này không quen thân với Phó gia, nếu ở lâu sợ miệng lưỡi người đời sẽ nói ra nói vào. Nếu ta và ca ca con đã ra khỏi ngục thì không bằng chúng ta đón con tới chỗ khác ở."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!