Tin tức Hoàng Thượng và Bình Hạ được cứu truyền ra khiến đám thần tử đều thở nhẹ một hơi. Vì quá mức phấn chấn nên vài vị lão tướng xưa nay luôn nghiêm túc cũng phải bật khóc.
Trải qua trận chiến ở Hàn Hà bọn họ tưởng đã thắng lợi hồi kinh, ai ngờ trên đường lại xảy ra biến cố này. Nếu Hoàng đế bất hạnh chết vì độc rắn thì không biết trong kinh sẽ có bao nhiêu sóng gió. May mà Hoàng Thượng không sao.
Nhưng dù vậy trong lòng mọi người vẫn có nghi hoặc, không biết Bình Dục lấy được thần dược kia ở chỗ nào mà có thể đối phó được với độc rắn nguy hiểm cỡ này.
Đến hừng đông thì Hoàng Thượng và Bình Hạ chẳng những có thể mở mắt giao lưu mà đã có thể chậm rãi ngồi dậy dùng thuốc thuốc thải độc tố.
Từ khi hoàng đế có thể mở mắt Bình Dục đã ra khỏi trướng đến chỗ anh mình và canh ở đó không rời. Suốt đêm hắn không ngủ nên mắt đỏ lên, nhìn sắc mặt anh trai vẫn xám nghoét là hắn không nhịn được chua xót trong lòng.
Độc rắn đêm qua quá mức hung hiểm, cho đến hiện tại anh hắn vẫn không thể nói chuyện, nếu không có Xích Vân Đan cúu giúp hoặc dùng chậm một chút thì sợ là anh em hắn đã âm dương cách biệt.
Độc trên người Bình Hạ còn chưa tan hết nhưng thần trí của hắn đã dần khôi phục thanh tỉnh. Vì chân tay vẫn chưa thể nhúc nhích nên hắn đành cố hết sức chuyển động tròng mắt. Thấy em trai đứng một bên, trên mặt là biểu tình đen tối chưa bao giờ thấy thì lòng hắn biết tam đệ đang rất lo lắng vì thế hắn nỗ lực tươi cười ý bảo mọi người không cần lo lắng.
Đáng tiếc đầu lưỡi hắn cứng đờ, không thể mở miệng nói chuyện. Hốc mắt Bình Dục hơi chua xót, nửa quỳ bên cạnh đỡ anh hắn ngồi dậy.
Vài vị phó tướng nhiều năm đi theo lão Hầu gia đứng bên cạnh thấy thế thì đều nhớ tới lão Hầu gia. Bọn họ không khỏi thầm than lão Hầu gia quả là anh mình, có thể dạy dỗ con cháu xuất chúng như thế. Tình cảm của anh em Bình gia không hề có nghi kỵ và hiềm khích như con cháu nhà thế gia bình thường mà sâu đậm cực kỳ.
Bọn họ vừa cảm khái vừa tò mò về người tặng thuốc kia.
Bình Hạ được em trai đỡ dậy uống một chén cháo nên cảm giác tê mỏi trên người cũng tan bớt nhưng nghi hoặc trong lòng hắn lại tăng lên. Tình cảnh trước khi trúng độc lại hiện rõ trước mặt, hắn biết rõ mình gặp phải kịch độc nhưng không biết thuốc giải ở đâu ra.
Lúc này bên ngoài trướng có người gọi: "Hoàng Thượng mời Bình đại nhân đến nói chuyện."
Bình Dục nhìn ánh mắt hoài nghi của anh trai thì nói: "Đại ca cứ nghỉ ngơi cho tốt, chờ đệ quay lại sẽ kể tỉ mỉ cho huynh." Sau đó hắn đỡ Bình Hạ nằm xuống.
Đến trong trướng của hoàng đế Bình Dục vừa ngước mắt đã thấy bên giường có vài người vây quanh. Hắn cũng không nóng lòng tiến lên mà chỉ thỉnh an rồi đứng qua một bên.
Sau khi dùng thuốc đẩy độc tố hoàng đế mới ra hiệu để chúng thần bên cạnh lui ra cho Bình Dục tiến lại gần. Tuy trên người vẫn có tàn độc nhưng suy nghĩ của hoàng đế bây giờ lại giống như trời trong hửng nắng, rõ ràng chưa từng có: Hắn nhớ rõ cảnh tượng đám người Bình Dục ra sức bao vây tiêu diệt Vương Lệnh ở bên bờ sông. Mà càng khó quên hơn là khi chiến đấu với Thản Bố, quân sĩ trên dưới một lòng, cùng sống mái với kẻ thù bằng chí khí hào hùng.
Lúc bầy rắn tác loạn Bình Dục vì bảo vệ hắn mà không màng an nguy bản thân, muốn tay không bắt rắn. Toàn bộ tình cảnh ấy cực kỳ rõ ràng hiện ra.
Đương nhiên hắn cũng không quên vì sao mình lại nhìn trúng Diệp Trân Trân và chiêu nạp nàng ta để thị tẩm. Nhưng điều khiến hắn không ngờ là sau khi tỉnh lại nhìn thấy Diệp Trân Trân hắn lại không có loại rung động và cuồng nhiệt như trước mà chỉ có hờ hững. Đặc biệt là khi bầy rắn xông vào trướng Diệp Trân Trân đã từng do dự có nên ở lại bảo hộ hắn hay không. Vì sự chần chừ này mà trong lòng hắn càng thêm hụt hẫng.
Kỳ thật hắn luôn phúc hậu, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết hắn càng trở nên khoan dung hơn. Hắn cũng biết việc Diệp Trân Trân do dự chính là bình thường nhưng nghĩ tới những ân sủng của mình với nàng ta lúc trước là hắn lại than thở.
Trong đầu hắn tràn đầy những suy nghĩ khác nhau. Tuy hắn chỉ hôn mê nửa đêm nhưng trong đầu lại giống như được nước trong tẩy rửa sạch sẽ, rất nhiều việc đều nhìn thấy, không hề có chút hỗn độn nào như trước đó.
Chờ đến khi hắn có thể chuyển động cổ mới nhìn đám đại thần xung quanh nhưng lại không thấy Bình Dục đâu. Lúc ấy ánh mắt hắn hơi ngưng lại, Lý Du ở bên cạnh thấy thế thì vội nói: "Lúc bầy rắn đột kích, Bình tướng quân vì hộ giá nên cũng vô ý bị rắn cắn. Hiện tại Bình Dục đang trông chừng bên cạnh Bình tướng quân."
Phản ứng đầu tiên của Hoàng Thượng là kinh ngạc, sau đó là thoải mái. Bình Dục quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa. Đây vốn là thời điểm để tranh công, mọi người đều sợ không có cơ hội xuất hiện trước mặt hắn nhưng Bình Dục lại không yên lòng anh mình nên chọn canh giữ bên người Bình Hạ.
Trải qua biến cố lần này hắn càng thêm quý trọng người thật lòng nên lập tức triệu Bình Dục tới. Chờ Bình Dục tới trước giường hắn mới hỏi: "Nghe nói trẫm và Bình tướng quân đều trúng độc, mệnh khó qua khỏi. May có khanh tặng thuốc nên trẫm và Bình tướng quân mới có thể còn mạng mà về. Nhưng không biết người tặng thuốc là người nào? Sao không chịu lộ diện?
Đây là công lớn, trẫm cần trọng thưởng người đó mới được."
Từ sau khi tỉnh lại đã qua nửa canh giờ, hiện tại độc tính lui hết nên hoàng đế đã có thể mở miệng nói chuyện. Bình Dục thì lấy lùi làm tiến mà thận trọng đáp: "Thần không dám có điều giấu giếm nhưng người này vẫn mang tội trên người nên khi chưa được Hoàng Thượng chấp thuận thần không dám tự tiện giúp người đó tranh công."
Hoàng Thượng quả nhiên bị lời này gợi lên hứng thú hỏi, "Người mang tội ư?"
Bình Dục nói bằng giọng việc công xử theo phép công: "Ba tháng trước vì Phó Băng bị vấn tội nên chức tuần phủ Vân Nam không có người đảm nhiệm. Đúng lúc ấy người Di ở Vân Nam lại tác loạn nên Hoàng Thượng đã lệnh cho thần hộ tống tân nhiệm tuần phủ Vân Nam tới nhậm chức, thuận tiện tịch thu gia sản của Phó Băng ở Vân Nam, áp tải nữ nhi của ông ta vào cung ——"
"Ừm, trẫm nhớ rõ có việc này." Hoàng Thượng trầm ngâm nói.
Ký ức hai năm qua của hắn như bị che một tầng bụi, có vài chi tiết không nhớ rõ nhưng dù sao hắn cũng không quên những việc lớn. Huống chi cái tên Phó Lan Nha từng được Vương Lệnh lặp lại nhiều lần trên đường tới Bắc Nguyên vì thế hắn nghi hoặc hỏi: "Vừa rồi khanh nói người tặng thuốc mang tội, chẳng lẽ…… chính là nữ nhi của Phó Băng ư?"
Bình Dục rũ mắt, trước khi muốn lợi dụng việc này hắn đã chuẩn bị tốt. Nếu hoàng đế muốn mượn cơ hội này triệu kiến Phó Lan Nha thì hắn không thể kháng chỉ mà chỉ có thể lặng lẽ đưa ra chút biện pháp cản trở. Tóm lại không thể để Hoàng Thượng nhìn thấy diện mạo thực tế của Phó Lan Nha.
"Đúng vậy. Lúc trước xét nhà thần từng lục được ở Phó gia một túi gấm, trong đó có hai viên thuốc. Vì không biết chúng là thuốc gì nên thần đành tạm cất giữ. Đêm qua khi có đám rắn tấn công, tội quyến nghe nói Hoàng Thượng bị rắn độc cắn, mệnh ở sớm tối nên đã nhờ người truyền lời cho thần nói thuốc kia là ông ngoại nàng ta trong lúc vô ý lấy được của người Di. Trước khi Phó phu nhân lâm chung đã tặng thuốc này cho nàng ta nói là có thể giải kịch độc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!