"Còn sau đó ngài và thuộc hạ ở dưới lầu uống rượu rồi giả vờ say thì đơn giản là để bọn họ hiểu lầm ngài ngoài mạnh trong yếu, thủ đoạn vụng về từ đó đánh mất nghi ngờ."
Lúc nói chuyện mắt nàng lơ đãng đảo qua đôi ủng của Bình Dục, đột nhiên nàng thấy mép ủng vốn trắng tinh nay lại vương vài cánh hoa màu vàng kim, nhìn có vài phần quen mắt.
Ánh mắt nàng ngưng trọng nhưng sau đó lại làm như không có việc gì mà dời ánh mắt đi nói tiếp: "Như thế ngài chẳng những chỉ rõ phòng ta ở cho những kẻ theo dõi, đồng thời ám chỉ rằng bọn chúng không cần quá kiêng kị Cẩm y Vệ, cứ thế thoải mái mà tới lấy mạng ta.
Ta đoán, mới vừa rồi lúc tên kia lẻn vào phòng thì Bình đại nhân cũng sớm phát hiện ra nhưng chậm chạp không ra tay là để dụ kẻ đồng lõa đến đủ và tóm luôn một mẻ.
Còn chuyện sống chết của chủ tớ chúng ta với ngài chẳng có ý nghĩa gì cả.
"Nàng ngước mắt nhìn về phía Bình Dục hỏi,"Bình đại nhân, ta nói có đúng không?"
Lúc nàng nói chuyện Bình Dục vẫn luôn ở một bên lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt giống như giếng sâu không hiện cảm xúc. Hắn vốn tưởng sẽ nghe được tức giận hoặc châm chọc từ trong miệng nàng nhưng ai ngờ giọng nàng lại bằng phẳng, biểu cảm trầm tĩnh không có nửa điểm oán giận.
Nhớ tới việc nàng mới còn đang ở tuổi mới chớm thiếu nữ mà đã am hiểu lòng người như thế thì đáy lòng hắn không khỏi kinh ngạc hơn vài phần.
Hơn nữa, từ hai năm trước trở lại kinh thành, bởi vì tư tâm nên không ít lần hắn cố ý vô tình tiếp xúc với Phó Băng. Theo hắn thấy thì người này tuy rất có năng lực và tài cán nhưng làm việc quá mức cứng nhắc, ít khi để lại đường sống cho kẻ khác.
Sau đó Vương Lệnh ra tay đối phó với Phó Băng, ông ta lại gây thù chuốc oán với nhiều người trong triều khiến bọn họ bất mãn, trong khoảng thời gian ngắn ông ta bị chúng bạn xa lánh, nếm đủ trăm sắc thái nhân gian.
Lúc ấy hắn chỉ ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn, mắt thấy ông ta sắp mất chức, còn trở thành tù nhân thì hắn cũng thống khoái không nói nên lời.
Phải biết rằng năm đó toàn nhờ vị Thủ Phụ đại nhân vẻ mặt nghiêm khắc này buộc tội nên cả phủ Tây Bình Hầu mới bị đoạt tước vị, cơ nghiệp trăm năm hủy trong một sớm.
Hắn là con út trong nhà nên phải theo cha và anh sung quân đến đại doanh Tuyên Phủ. Trong lúc đó Ngoã Lạt nhiều lần đến quấy nhiễu, hắn là binh sĩ cấp thấp nhất nên luôn phải chịu khổ canh giữ tuyến đầu.
Trong hai năm, mũi đao liếm máu, sống mái nơi xa trường nên tâm tính hắn đã sớm bị rèn luyện đến vô cùng cứng rắn. Lại cũng vì chiến sự không ngừng, nhân sinh khúc khuỷu nên vài lần hắn cũng suýt mất mạng.
Nếu không phải sau đó hắn trăm phương ngàn kế cứu được tiên hoàng, lại được tiên hoàng hạ chỉ đặc xá tội danh cho cha hắn thì đời này hắn sẽ mãi chỉ là một binh lính cấp thấp nơi Tuyên Phủ, vĩnh viễn không có cơ hội xoay người……
Nghĩ đến những chuyện trong ký ức, thần sắc hắn trở nên nhạt nhẽo. Bình Dục đi tới cạnh bàn phất vạt áo ngồi xuống nói: "Chỉ sợ Phó tiểu thư đã quên thân phận của mình. Ta phụng chỉ áp tải ngươi hồi kinh nhưng không có nghĩa vụ giúp ngươi phòng tai trừ nạn.
Ngươi nên biết Vân Nam hiện giờ không thái bình, cho dù trên đường ngươi có mất mạng thì ta cũng có muôn vàn lý do để báo cáo kết quả với triều đình.
Ta nên làm thế nào còn không tới phiên ngươi chỉ bảo đâu."
Tuy lời hắn tùy tiện nhưng lại lộ ra cỗ lạnh lẽo xem thường, Lâm ma ma nghe thấy thì trên mặt có chút không nhịn được, âm thầm lo lắng mà nhìn về phía Phó Lan Nha. Bà ta e sợ tiểu thư chịu không nổi thái độ này nên nói ra lời xúc động.
Nhưng Phó Lan Nha lại không hề bực bội, nàng chỉ di chuyển ánh mắt về phía ngọn nến bên cạnh. Ngọn lửa nhảy lên trong mắt nàng, một lát sau nàng mỉm cười mở miệng nói:
"Bình đại nhân nói rất đúng. Một tội quyến như ta tự nhiên không có lập trường yêu cầu Bình đại nhân làm việc thế nọ thế kia. Nhưng Bình đại nhân chớ có quên, nếu chủ tớ chúng ta thật sự gặp độc thủ thì thứ ngài muốn biết chỉ sợ…… Vĩnh viễn đều không thể biết được."
Lời này vừa nói ra thì ánh mắt Bình Dục rốt cuộc cũng để lộ một tia chấn động khó thấy. Giây lát sau hắn lại khôi phục như thường, cười nhạo nói:
"Phó tiểu thư quá xem trọng chính mình rồi, ta không có nửa phần hứng thú với chuyện của chủ tớ các ngươi."
Phó Lan Nha than nhỏ một tiếng, ánh mắt sâu kín mà nhìn đôi ủng của Bình Dục,
"Bình đại nhân, nếu ta không nhìn lầm thì cánh hoa dính trên ủng của ngài chính là Hoa Kim Tước phải không?"
Bình Dục liếc liếc mắt nhìn ủng của mình, đáy lòng như có sấm sét nổ ra. Trong nháy mắt hắn đã hiểu hàm nghĩa câu nói của Phó Lan Nha. Hắn kinh ngạc đến cực điểm mà nhìn nàng, nữ tử này thận trọng từng bước, thật sự là tâm địa thâm sâu, khó đối phó hơn rất nhiều nam tử hắn từng gặp.
Phó Lan Nha bình tĩnh nhìn hắn nói, "Hoa Kim Tước được dùng làm thuốc, có mùi thơm ngọt nên dân bản xứ còn dùng để lấp đầy bụng. Hiện giờ Vân Nam toàn là loạn dân, Hoa Kim Tước bên đường hơn phân nửa đã sớm bị hái sạch, chỉ có vài chỗ rừng sâu không có dấu chân người may ra mới còn.
Lúc chạng vạng vào ở khách điếm ta có từng đánh giá cảnh trí trên đường, nếu ta nhớ không nhầm thì trong vài dặm quanh khách điếm này không hề có rừng cây, nói cách khác vừa rồi Bình đại nhân đã đuổi theo tên lưu dân kia tới tận nơi cách đây khá xa.
"Nói đến chỗ này khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười cực kỳ nhạt rồi nói tiếp,"Bình đại nhân, nếu đúng theo lời ngài rằng ngài không có hứng thú với chuyện của chủ tớ ta vậy sao còn đuổi theo tên tặc tử kia mãi không bỏ?
"Bình Dục trải qua sợ hãi ngắn ngủi đã khôi phục lại thái độ bình thường. Hắn nghe vậy thì lông mày cũng không nhíu lại mà chỉ cười cười, lười biếng dựa vào lưng ghế nhìn Phó Lan Nha nói:"Phó tiểu thư nói lời này sai rồi, ta bá đạo đã quen, đối với những tên cướp to gan dám qua mặt Cẩm Y Vệ như thế này ta chưa bao giờ chịu buông tha dễ dàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!