Là người của nhà em.
Lâm Ly không chỉ bị bắt đứng cả tiết mà còn bị chủ nhiệm kéo vào phòng làm việc ngay sau khi tan học. Cô nàng phải nghe một tràng dài những lời răn đe, cuối cùng thì chiếc điện thoại của Thương Án cũng bị cô giáo tịch thu, cất kỹ vào ngăn kéo bàn, đem khóa chặt.
Chủ nhiệm nhướn mày hỏi: "Hôm trước còn là iPhone 6, hôm nay đổi máy mới rồi à?"
Lâm Ly cười trừ, không muốn khai ra Thương Án: "Màn hình bị vỡ, đang sửa ạ."
Chủ nhiệm lớp ồ một tiếng, mi chớp chớp: "Ừ, được rồi, về đi, ngày mai giờ này đến lấy. Lần sau mà để cô bắt được nữa thì không chỉ một ngày đâu đấy."
Lâm Ly vội gật đầu, lễ phép cúi chào rồi mới dám bước ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng làm việc, Lâm Ly đưa tay quệt mồ hôi trên trán, thầm chửi rủa một câu rồi lại bật cười. Trường học đã vắng hoe, cô nàng vừa đi về phía cổng trường vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thương Án:
"Em gái nhỏ của cậu làm sao thế? Đang giờ học mà dám đi hát cho cậu nghe?"
"Nhưng mà phải công nhận, hát hay phết đấy."
"Chắc chắn là mầm non của đội hợp xướng rồi!"
Nhắn xong, Lâm Ly chờ mãi mà không thấy Thương Án trả lời. Đột nhiên cô nàng nhớ ra điện thoại của bạn mình đang bị cô giáo giữ.
Lâm Ly cười đến không còn nhân tính: "Thương ơi là thương, tội nghiệp quá trời."
Thương Án vốn không phải tuýp người nghiện điện thoại, không có điện thoại cô vẫn sống tốt. Hôm nay, cô không qua nhà dì Lương ăn cơm, tự tay nấu một bát mì đơn giản.
Trên tivi đang chiếu một chương trình hài kịch đang hot, Thương Án vừa ăn mì vừa xem, xong xuôi cô rửa bát rồi trở về phòng.
Bật điều hòa, cô ngồi xuống ghế, rút từ cặp sách ra một tờ đề kiểm tra và làm được một mặt. Lật sang mặt sau, vô tình liếc nhìn đồng hồ, ngòi bút khựng lại.
Bình thường giờ này, người bạn nhỏ hàng xóm đã sang tìm cô rồi.
Hôm nay sao lại không thấy?
Thương Án nhíu mày, muốn lấy điện thoại ra hỏi nhưng lại nhớ ra điện thoại đang bị tịch thu, nếu bạn nhỏ gọi đến cô cũng không nhận được.
Trẻ con rất nhạy cảm, lần trước cô chỉ đến muộn có một ngày thôi mà trong đầu đã nghĩ ra biết bao chuyện, Thương Án đặt bút xuống, quyết định qua nhà bạn nhỏ xem sao.
Cánh cổng màu nâu đỏ vẫn đóng kín, Thương Án gõ hai tiếng.
Cửa mở, khuôn mặt của Đào Gia Vĩ hiện ra, ông sững sờ một lúc rồi cười, mở cửa rộng ra: "Tìm Lộc Lộc à?"
Thương Án gật đầu mỉm cười.
"Nãy giờ Lộc Lộc cứ gọi điện cho cháu mãi, lẩm bẩm sao tắt máy rồi," Đào Gia Vĩ dẫn cô vào phòng khách, chỉ lên lầu hai: "Phòng bên trái đầu tiên là phòng của con bé, chú không lên đó đâu."
Thương Án đáp: "Vâng."
Tuy đã đến nhà cô nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Thương Án bước vào phòng của Đào Lộc Nhân. Cánh cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, để lộ một khe hở nhỏ. Thương Án khẽ đẩy cánh cửa ra, nới rộng khe hở.
Bên trong, Đào Lộc Nhân đang quay lưng lại với cô, đang gọi video với ai đó.
"Hôm qua mình đi xem phim hoạt hình Gấu Trúc rồi, mẹ đưa mình đi đấy. Ở rạp đông người lắm, không được nói chuyện to. Cậu Táo Quả bị hai anh em Gấu đuổi tóm cười quá đi mất!"
Đào Lộc Nhân đặt điện thoại lên giá đỡ, trên màn hình hiện lên khuôn mặt của một cô bé. Cô bé chỉ ừ một tiếng, tay khéo léo gấp giấy, vẻ mặt không mấy hứng thú với câu chuyện bên kia màn hình.
Nhưng cô bé kia vẫn thao thao bất tuyệt: "Mẹ yêu mình lắm, sau đó còn đưa mình đi ăn McDonald's nữa, rồi mua cho con một cái váy mới... Đúng rồi, đây này, đẹp không? Cô bán hàng bảo tớ mặc cái này trông như một nàng tiên y!"
Đào Lộc Nhân vẫn miệt mài gấp giấy, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn lên màn hình: "Rất đẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!