Muốn chị đút cho em uống à?
Đào Lộc Nhân đỗ vào khoa Vật Lý của Đại học Bắc Kinh, tháng chín thu dọn hành lý nhập học. Trước khi rời nhà, nhóm bốn người bọn nàng ngồi lại cùng nhau, không khí bỗng trở nên trầm lắng. Các nàng đã gắn bó với nhau từ tiểu học, giờ đây lại phải chia xa.
Nghiêm Gia và Dương Tiểu Lê không đỗ cùng trường, nhưng cả hai đều học ở thành phố B. Đào Lộc Nhân và Bàng Tây, hai học bá cùng thi đỗ Đại học Bắc Kinh.
Các nàng cùng nhau ăn bữa cơm chia tay, Bàng Tây và Nghiêm Gia ôm nhau khóc nức nở ngay tại bàn ăn, cảnh tượng đó không thể không gọi là bi thương. Nhưng khi Nghiêm Gia lên đường đến thành phố B, Bàng Tây lập tức thay đổi sắc mặt, cười tươi rói: "Tiểu Lộc, mình mang chừng này hành lý đủ chưa, có cần mang thêm không?"
Đào Lộc Nhân nhìn năm chiếc vali đầy ắp của cô bạn: "Chắc là đủ rồi đấy."
"Hay là mang thêm một chai kem chống nắng, quân sự mà bị đen thì không ổn đâu."
Đào Lộc Nhân gật đầu: "Nói cũng đúng."
Hai cô gái cùng nhau đến Đại học Bắc Kinh báo danh. Vì hành lý quá nhiều, cả gia đình Bàng Tây gồm bốn người đều đến giúp cô nàng nhập học, cậu em trai năm tuổi cũng đeo balo giúp chị. Bên cạnh Đào Lộc Nhân chỉ có Đào Gia Vĩ.
Mạnh Dao cũng muốn đến tiễn, nhưng công việc đã giữ chân bà lại.
Cổng trường chật kín người, bên cạnh cổng lớn là những chiếc xe buýt đưa đón sinh viên, các anh chị khóa trên mặc áo phông tình nguyện viên tay cầm bảng ghi tên khoa, bảng hiệu trong tay họ vẫy liên tục.
Cậu sinh viên cao 1m90, tay cầm bảng hiệu "VẬT LÝ" lớn, anh ta lo sợ các sinh viên mới không nhìn thấy, trong tay đặc biệt giơ cả chiếc loa lên hét ầm ĩ: "VẬT LÝ! VẬT LÝ Ở ĐÂY! Các bạn tân sinh Vật lý, anh chị đây rồi! Có thấy không ! ! !"
Đào Lộc Nhân và Bàng Tây, hai tân sinh viên Vật Lý, bị thu hút bởi tiếng gọi. Hai anh khóa trên để ý thấy ánh mắt của hai nàng, vội vàng chạy lại: "Các em là sinh viên Vật Lý à? Kí túc xá của các em ở tòa nhà số ba, anh đưa đi nhé."
Bàng Tây gật đầu hào hứng: "Vâng, cảm ơn anh ạ."
Đào Gia Vĩ cùng Bàng Tây đang bận làm thủ tục nhập học. Hai anh khóa trên nhiệt tình giúp mang hành lý, Đào Lộc Nhân để ý thấy điều gì đó, không để bọn họ cầm hành lý nữa: "Các anh đi trước đi."
Nói rồi, nàng quay người đi về một hướng khác.
Hai anh khóa trên thất vọng "à" lên một tiếng, mắt nhìn theo bóng dáng cô gái xinh đẹp đang tiến về phía một người phụ nữ. Hai người họ có vẻ quen biết từ lâu, trò chuyện vài câu, người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng, giúp cô gái mang hành lý. Lần này, cô gái không từ chối.
Anh khóa trên thở dài, bắt đầu tự hỏi: "Hay là vì mình không đủ đẹp trai?"
"Anh ơi, đi thôi ạ!" Bàng Tây ngọt ngào nói: "Người đó là chị gái của bạn ấy, làm sao anh bằng được."
...
Tuy đã không phải lần đầu đặt chân đến Đại học Bắc Kinh, nhưng Đào Lộc Nhân vẫn chưa thể nhớ rõ từng ngóc ngách. Căn phòng ký túc xá của nàng ở tầng năm, nhìn theo bóng lưng Thương Án đang đẩy vali phía trước, nàng nhíu mày.
Chỉ một chiếc vali thôi nhưng cũng không hề nhẹ. Nếu phải vác lên tận tầng năm thì thật sự rất vất vả. Đào Lộc Nhân hơi hối hận vì đã không nhờ hai anh sinh viên kia giúp đỡ.
Nàng khẽ kéo tay áo Thương Án, nói: "Chị ơi, hay là mình đợi ba em đến nhé."
"Hửm?" Thương Án hỏi lại: "Tại sao?"
Nói rồi, cô cùng người bạn nhỏ đi qua cổng tòa nhà số ba, đến thẳng thang máy và nhấn nút lên.
"..." Đào Lộc Nhân nói: "Không sao đâu, không cần đợi nữa."
Đào Lộc Nhân không ngờ một tòa nhà ký túc xá bình thường lại có cả thang máy, nhưng nghĩ lại cũng đúng, vì tòa nhà này có tận tám tầng, nếu chỉ đi thang bộ thì chắc chắn sẽ rất mệt cho các bạn ở tầng trên cùng.
Thương Án tìm thấy phòng 512, đẩy cửa bước vào. Bên trong đã có hai cô gái khác đang ngồi ăn vặt và trò chuyện.
Nhận thấy có người vào, cả hai đồng loạt quay đầu lại, mắt sáng lên: "Bạn mới xinh quá!"
"Cả hai bạn đều rất xinh." Cô gái còn lại nói.
Thương Án khẽ cười một tiếng, kéo vali vào phòng, rồi quay sang nói với người bạn nhỏ: "Em chọn giường đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!