Chương 14: (Vô Đề)

Bị hạ một lời nguyền.

Lâu lắm rồi mới gặp lại, thời gian trôi qua nhanh đến nỗi, ngay cả khi cô bất ngờ xuất hiện trước mặt, trong lòng nàng vẫn thoáng lên một cảm giác xa lạ đến khó tả.

Cho đến khi cô dịu dàng gọi tên mình như xưa, tay khẽ véo má mình với cử chỉ thân mật, cảm giác xa lạ ấy mới dần tan biến.

Đào Lộc Nhân nhìn cô chằm chằm vài giây, rồi cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: "Chị ạ."

"Ừ, xem ra vẫn còn nhớ chị." Thương Án cười tươi, lại khẽ véo má nàng lần nữa, mới hài lòng thu tay về.

Cô ấy đứng thẳng người, tròng mắt trong veo nhìn người bạn nhỏ.

Người bạn nhỏ đã lớn lên nhiều rồi, vóc người bắt đầu co rút, không còn tròn trịa như trước, vóc dáng cũng cao lên không ít.

Ngũ quan cũng bắt đầu nẩy nở, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt hơi xếch, đôi môi hồng hào, ánh mắt sáng rỡ xinh đẹp, trông như một con búp bê tinh xảo.

Thương Án quan sát nàng một lúc lâu, ánh mắt đầy hứng thú, rồi mỉm cười nói: "Hôm nay đi ngang qua gặp ba em, nghe nói ba em đến dự họp phụ huynh nên chị tranh thủ qua thăm em."

Cô cười: "Không ngại chứ?"

Đào Lộc Nhân: "Không ạ."

Lúc này, nàng vẫn còn cảm thấy hơi choáng ngợp, như thể chưa tin được Thương Án lại xuất hiện trước mặt mình như vậy. Một lúc sau, nàng mới nhẹ nhàng nói: "Em rất vui vì chị có thể tới."

Không khí mùa hè oi bức, tiếng ve kêu râm ran trong vòm cây. Bác bảo vệ trường học vừa quạt vừa nhìn hai người đứng nói chuyện dưới nắng, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Phụ huynh đến rồi mà chưa vào lớp à?"

Đào Lộc Nhân sực tỉnh, vội nói: "Vâng, chúng em vào lớp đây ạ."

Đào Lộc Nhân dẫn Thương Án đi về phía lớp học. Có lẽ vì câu hỏi của bác bảo vệ, mặt nàng nóng ran, cảm thấy vô cùng ngại ngùng, cúi đầu đi trước, không dám nhìn Thương Án.

Một lúc lâu sau, nghe thấy giọng nói của người đó ở phía sau: "Lộc Nhân, em đi nhanh như vậy làm gì?"

Đào Lộc Nhân dừng chân, quay người lại.

Thương Án thong thả đi đến bên cạnh nàng, giọng nói lười biếng: "Chị không theo kịp em rồi."

Đào Lộc Nhân hơi ngượng ngùng: "... Xin lỗi chị."

"Không sao," Thương Án cười hiền lành: "Cứ tiếp tục dẫn đường đi."

Phòng học của Đào Lộc Nhân nằm ở tầng ba của tòa nhà phía đông, cách cổng trường một quãng đường khá xa. Thương Án vừa đi vừa ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc mà nay đã khác xưa. Trong nháy mắt, cô chợt nhớ tới mình cũng từng học ở nơi này.

Đã nhiều năm như vậy, ngôi trường đã thay đổi nhiều.

Phòng học ồn ào náo nhiệt, chen chúc những học sinh và phụ huynh. Bốn chiếc quạt trần quay vun vút nhưng không khí vẫn oi bức, Đào Lộc Nhân dẫn Thương Án đến chỗ ngồi của mình, trên bàn đặt một bảng điểm.

Thương Án vừa cầm lấy bảng điểm, chưa kịp nhìn kỹ thì đã nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của cô bạn ngồi cạnh: "Chị Lộc Nhân đến rồi ạ!"

Bàng Tây vẫn nhớ rõ người chị xinh đẹp này, dù đã lâu không gặp, còn Đào Lộc Nhân thì có vẻ hơi ngỡ ngàng.

Thương Án cũng tỏ ra bất ngờ: "Vậy là hai em vẫn là bạn cùng bàn à?"

"Từ hồi lớp bốn đến giờ, chúng em luôn ngồi cạnh nhau." Bàng Tây trả lời.

Thương Án mỉm cười: "Vậy là có duyên thật đấy."

Sau khi trò chuyện vài câu với mẹ của Bàng Tây, Thương Án lại quay trở lại xem bảng điểm.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, Đào Lộc Nhân tranh thủ quan sát Thương Án. Hôm nay, cô mặc khá đơn giản, áo phông trắng in chữ, quần short jeans và khoác thêm một chiếc áo chống nắng cùng tông màu. Mái tóc dài buông xõa, có vẻ được uốn nhẹ, trông sáng màu hơn trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!