Mua cả trung tâm thương mại.
Câu nói bất ngờ khiến Thương Án chôn chân tại chỗ, ánh mắt cô phức tạp, ẩn chứa một nỗi niềm khó tả, sau đó cô quay đầu nhìn vào phòng.
Hành động ấy càng củng cố thêm nghi ngờ của mẹ cô: "Bạn trai nào thế? Mẹ có quen không?"
"Không phải bạn trai đâu mà, chỉ là đứa nhỏ nhà bên thôi," Thương Án xuống cầu thang, cười khổ: "Mẹ nghĩ xa quá rồi."
Biết tính con gái, bà Thương không nghi ngờ gì nữa. Cái đầu đang nóng bỗng trở nên tỉnh táo: "Ừ, là mẹ nghĩ nhiều rồi."
Ông Thương, người từ nãy đến giờ lặng lẽ nghe hai mẹ con nói chuyện, cuối cùng cũng lên tiếng: "Đứa nhỏ nhà bên à?"
"Là hàng xóm mới chuyển đến đấy ạ, chắc cũng được một hai tháng rồi." Thương Án trả lời.
Hiểu rõ tình hình, hai ông bà thu dọn đồ đạc vào phòng, căn nhà cách âm khá tốt, Thương Án phụ giúp mà không sợ làm phiền người bạn nhỏ đang ngủ.
Không lâu sau, hai người bảo cô ra ngoài nghỉ ngơi, Thương Án cũng không nài nỉ, dặn dò ba mẹ ngủ sớm rồi cầm cốc nước vào phòng.
Cô nhìn đứa trẻ đang say giấc, tư thế vẫn không thay đổi.
Thương Án nhấp một ngụm nước, tiếp tục làm bài tập.
Trong cơn mơ màng, Đào Lộc Nhân trở mình trên giường, khe mắt hé mở một đường nhỏ, cô bé mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người.
Người đó quay lưng về phía cô, đôi vai hơi khum lại, tạo nên một đường cong thanh mảnh. Những ngón tay thon dài đang cầm bút, chăm chú viết lách.
Đào Lộc Nhân khẽ gọi: "Chị."
Ngay giây tiếp theo, bóng dáng đó quay lại, nhìn chằm chằm vào cô bé một lúc lâu rồi khẽ nói, giọng chứa đựng ý cười: "Nằm mơ à."
Có lẽ chỉ là lời lẩm bẩm trong giấc mơ, Đào Lộc Nhân khép mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu. Cái đầu nhỏ tự nhiên vùi sâu vào trong chăn, trước khi hoàn toàn chìm vào giấc mơ, cô bé cảm thấy chiếc giường vô cùng êm ái, mùi hương tỏa ra từ chăn thật nhẹ nhàng và dễ chịu.....
Thương Án làm xong bài tập cũng đã hơn mười một giờ. Cô duỗi người một cái, trả lời vài tin nhắn trên điện thoại, rồi cầm đồ ngủ vào phòng tắm. Nghĩ đến việc không muốn làm phiền bạn nhỏ, cô xuống phòng tắm dưới nhà.
Trong lúc tắm, cô thậm chí còn nghĩ đến việc có nên ngủ trên sô pha không.
Nhưng cô không có thói quen ngủ trên sô pha.
Suy đi nghĩ lại, Thương Án quyết định vẫn lên phòng ngủ. Sau khi quan sát một hồi, cô nhận thấy người bạn nhỏ ngủ rất ngoan, không có những thói quen kỳ lạ như ôm người khi ngủ.
Thương Án không quen ngủ chung giường với người khác, cô lấy thêm một chiếc chăn mỏng từ tủ quần áo, cách một khoảng rõ ràng với đứa nhỏ rồi tắt đèn đi ngủ.
Trên giường có thêm hơi thở của một người, Thương Án vốn nghĩ mình sẽ khó ngủ, nhưng trái lại, cô lại ngủ rất nhanh.
Sáu giờ sáng, trời đã sáng rõ, Thương Án mở mắt, tay chưa kịp phản ứng đã buông chiếc gối ôm ra, định nằm thêm chút nữa rồi dậy.
Cô định ngủ thêm năm phút nữa, nhưng ngay sau đó đã hoàn toàn sực tỉnh.
Lúc nãy cô ngủ quay lưng về phía Đào Lộc Nhân, bây giờ lại nằm nghiêng người, đối diện với cô bé, Thương Án nhìn chằm chằm vào hàng mi cong vút của đứa nhỏ, tim đập khựng lại một nhịp, rồi cô cảm nhận được điều gì đó, tầm mắt hạ xuống, dừng lại ở eo mình.
Có một cánh tay đang đặt trên đó, trắng nõn và mềm mại.
"..."
Thương Án nhẹ nhàng nâng cánh tay của Đào Lộc Nhân lên, đặt lên giường, sau khi chắc chắn rằng cô bé không bị đánh thức, cô nhanh chóng xuống giường.
Cô không hay biết lúc nào mình đã đổi tư thế, lại cùng Đào Lộc Nhân ôm nhau ngủ, may mà chỉ là một đứa trẻ, tâm trạng hỗn loạn của Thương Án chỉ kéo dài trong chốc lát rồi lại bình tĩnh trở lại.
Ba mẹ vẫn còn đang ngủ, lúc này trong nhà chỉ có mình cô một mình thức giấc. Giải quyết xong bữa sáng, Thương Án lẽ ra đã đến trường, nhưng vì lo người bạn nhỏ chưa dậy nên cô đành ở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!