Chương 10: (Vô Đề)

Cất giấu người yêu trong phòng.

Lời này Đào Lộc Nhân hoàn toàn không biết làm sao để đáp lại. Cả thế giới trong đầu cô bé như đóng băng, mãi một lúc sau mới lắp bắp: "Rất đau thật đấy."

Thương Án ừ một tiếng, có vẻ không muốn nói thêm gì.

Phòng y tế chật chội, bệnh nhân đông nghịt. Dù đã bật điều hòa, cái nóng hầm hập vẫn bao trùm không gian, át đi làn gió mát lạnh. Những viên đá nhanh chóng tan chảy, nhỏ từng giọt nước xuống nền nhà.

Thương Án đi xin một chiếc khăn sạch, nhúng vào nước lạnh rồi đắp lên chỗ sưng. Nhờ có đá, vết bầm giảm sưng đáng kể, không còn trông quá đáng ngại.

Các học sinh trong phòng y tế chủ yếu đi theo cặp, đa phần là những đôi đang trong giai đoạn tìm hiểu hoặc đã chính thức yêu nhau. Ngồi cạnh họ là một cặp đôi khác, cô gái có vẻ bị bong gân chân, rên rỉ: "Anh nhẹ nhàng thôi được không?"

"Được mà," chàng trai đáp: "Giờ thì có nhẹ hơn không?"

Cô gái nũng nịu: "Vẫn hơi đau, làm sao đây, lát anh phải cõng em nhé."

Chàng trai chiều chuộng: "Được rồi, bảo bối."

Cuộc đối thoại của cặp đôi kia khiến không khí xung quanh như ngưng đọng, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng bao người có mặt, cả Thương Án cũng không ngoại lệ, cái khăn bông mềm mại mà cô đang áp lên trán cô bé gần như tuột khỏi tay.

Đào Lộc Nhân nhanh tay giữ chặt chiếc khăn, nhăn mặt nói: "Nghe họ nói mà sởn hết gai ốc."

"Nghe ra rồi đấy," Thương Án mi mắt hơi cong, thì thầm: "Cặp đôi nào cũng thế thôi."

"Lớn lên chị cũng sẽ yêu đương như vậy à?" Đào Lộc Nhân tò mò hỏi.

Thương Án khựng lại một chút, rõ ràng không ngờ cô bé lại hỏi như vậy, cô suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Có lẽ là vậy."

Đào Lộc Nhân gật gù.

Có lẽ vì chiếc khăn quá lạnh, khi áp lên vết thương lại cảm thấy hơi đau, Đào Lộc Nhân im lặng đặt khăn xuống, trong đầu vẫn còn đang suy ngẫm câu nói của Thương Án.

Cô bé không thể hình dung ra Thương Án khi yêu sẽ như thế nào, nhưng có lẽ đúng như cô nói, sẽ giống như cặp đôi kia, thân mật đến mức chẳng màng đến xung quanh.

Cô gái bị bong gân vẫn đang nũng nịu với bạn trai, còn chàng trai thì cưng chiều đáp lại, câu chữ ngọt ngào đến mức khiến người ta nổi da gà, Đào Lộc Nhân chợt cảm thấy tức ngực.

Không muốn nghe cặp đôi kia tình tứ nữa, cô bé nói với Thương Án: "Chị ơi, mình đi thôi."

Thương Án kiểm tra kỹ vết thương trên trán cô bé lần nữa, sau khi bác sĩ xác nhận không có vấn đề gì mới đưa cô bé ra ngoài.

Trong suốt thời gian còn lại, Thương Án luôn để mắt đến Đào Lộc Nhân, đảm bảo cô bé luôn trong tầm mắt của mình để tránh những tai nạn không mong muốn. Ngược lại, Đào Lộc Nhân lại có vẻ lơ đãng.

Cô bé như đang suy nghĩ điều gì đó, trầm lặng đến lạ.

Tình trạng căng thẳng ấy kéo dài đến tận ngày cuối cùng của giải thể thao trường, hai người cùng nhau bắt xe buýt về nhà. Đứng trước cửa nhà, chuẩn bị chia tay, bất ngờ Đào Lộc Nhân lên tiếng: "Chị ơi, ba năm cấp ba rất quan trọng, nó ảnh hưởng đến việc vào đại học sau này. Em nghĩ chị nên tập trung vào học hành nhiều hơn, đừng vội nghĩ đến chuyện khác.

Thậm chí..."

Cô bé hiếm khi nói dài dòng như vậy, Thương Án chờ đợi câu tiếp theo.

Đào Lộc Nhân mím môi, nói hết câu: "... Thậm chí nếu... nếu muốn yêu đương thì bây giờ còn quá sớm."

"? ? ?" Thương Án hỏi: "Chị chưa nghĩ đến chuyện yêu đương mà."

Đào Lộc Nhân nhìn cô: "Nhưng sau này chị chắc chắn sẽ yêu thôi."

Bây giờ không muốn yêu và sau này sẽ muốn yêu, hai cái này có gì khác nhau đâu? Thương Án buồn bực nhìn cô bé, Đào Lộc Nhân cố chấp cùng cô mặt đối mặt.

Thôi bỏ đi, nói với đứa nhỏ này làm gì cho mệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!