Chương 9: (Vô Đề)

Sau đó, số mệnh trêu ngươi, ông bị quân Hồ bắt, may sao Thẩm Liễm liều mạng cứu thoát, mang ông về Lũng Thành.

Có ơn cứu mạng như vậy, Từ tiên sinh vẫn luôn coi Thẩm Liễm như con trai ruột.

Ký ức ùa về.

Khi ấy ta thường thấy ông, đầu tóc bạc trắng, lưng còng mỏi mệt, vẫn giận dữ kéo Thẩm Liễm từ quán rượu về.

Nhớ đến độc trong người Thẩm Liễm, nhớ đến thời loạn binh c.h.é. m giếc, thân xác đau đớn chỉ biết dựa vào rượu để tê dại — lòng ta nghèn nghẹn.

Có một lần chiều tối âm u, một người say, một người già, cả hai cùng ngã xuống mương nước, cũng may lũ trẻ chơi ngoài sân phát hiện, la hét gọi ta, chúng ta mới cố sức kéo họ về.

Thỉnh thoảng thương cảm y đức của ông, khi Vệ Tuyên nhờ người gửi gạo tiếp tế, ta còn giấu phần khẩu phần của mình, nhân lúc không ai thấy, đặt ở cửa sau nhà ông.

Đến khi thành vỡ, sinh tử bấp bênh, ông và Thẩm Liễm chọn ở lại trong thành, không ăn không uống, đói khổ cùng tận.

Lần cuối cùng ta gặp ông — là lúc Thẩm Liễm cõng ta chạy, gấp gáp đưa ta đến bên cạnh ông, ông gom hết sức lực cuối cùng, giúp ta nắn lại cánh tay bị giặc Hồ giẫm gãy.

Mà những chuyện của kiếp trước ấy, sao có thể nói rõ ràng?

Ta chỉ lặng thinh.

Tiên sinh dường như cũng không quá cầu kỳ câu trả lời, chỉ mỉm cười lắc đầu.

"Trong giấc mộng ấy, ta và cô nương từng có vài phần duyên phận. Tiểu tử họ Thẩm ấy, cũng làm ta đau đầu không ít."

Ta sững sờ:  

Ý tiên sinh là…

Ông xua tay, mỉm cười:

"Chỉ muốn cô nương yên tâm. Tiểu tử ấy còn trẻ, còn dễ chữa hơn trong mộng kia nhiều."

Ông còn dặn ta đừng quá lo lắng về bệnh tình của mẫu thân, bình thường bớt để bà nổi giận, phối hợp điều dưỡng, uống thuốc đều, thì không gì đáng ngại.

Hai tin vui liên tiếp, sao ta có thể không vui?

Đa tạ tiên sinh!

Ta chạy vụt ra ngoài, không biết tìm ai để chia sẻ niềm vui, lại quay đầu chạy trở vào, không nén nổi kích động, lại cúi người vái một cái thật sâu.

Đa tạ tiên sinh!

Lần này thật sự là chạy đi rồi, ta phải nói cho mẫu thân biết — Thẩm Liễm sẽ khỏe mạnh,  

ta sẽ sống cùng hắn cả đời này.

Trong làn gió xao động, loáng thoáng nghe Từ tiên sinh phía sau bật cười, than nhẹ một tiếng:

"Đều vẫn là… lũ trẻ cả thôi."

13

Thẩm Liễm cảm thấy bản thân mình… không ổn lắm.

Từ sau khi gặp Vệ Tuyên – người từ kinh thành tới – rồi lại nhìn lại chính mình không công danh, thân mang bệnh tật triền miên, trong lòng hắn bỗng nảy sinh một loại tự ti âm ỉ.

Cảm xúc ấy không dữ dội, mà âm thầm như không khí vây lấy, khiến hắn từng khắc từng khắc đều thấy n.g.ự. c như nghẹn, đau đến khó thở mà vẫn chưa chếc được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!