Chương 8: (Vô Đề)

Ta sai Nhị biểu ca đưa Từ Tiên sinh đến xem bệnh, mới biết:

"Thuở nhỏ từng trúng kịch độc, tuy lớn lên giải được phần nào, nhưng vẫn tổn thương căn cốt. Mỗi khi phát bệnh, chẳng khác nào trăm vuốt cào tim, chỉ có thể chịu đựng hoặc uống rượu tê dại cảm giác."

Vậy nên đời trước, hắn mới say rượu quanh năm suốt tháng...

Nhưng lúc này, hắn lại một giọt cũng không chịu uống, thà cắn răng chịu đau.

Nhị biểu ca thở dài:

"Hắn xưa nay chưa từng cam lòng làm kẻ bụng rỗng túi rượu. Năm đó bị kế mẫu hạ độc, từ một thần đồng biến thành kẻ ngốc, bị người đời chê cười suốt mười năm."

Trong sân, cây mơ đã trĩu quả, không ai hái, có vài trái rụng xuống đất, bị mưa dầm vùi trong bùn, hư hỏng không còn hình dạng.

"Hắn cũng từng muốn vực dậy tinh thần, thi cử đoạt công danh, ai ngờ cha ruột lại đột ngột qua đời, để tang ba năm, việc nhà lại không ai gánh vác, trưởng tộc họ Thẩm tuổi đã cao, mọi việc lớn nhỏ đều đổ lên vai hắn."

Tài năng như hắn, lại gửi gắm hết vào những bài từ buồn bi thương nơi phường hoa tửu sắc, để ca cơ truyền miệng khắp vùng Hoài Hà…

Ấy chẳng phải cũng là một cách buông xuôi chán chường sao?

Ta lặng lẽ cúi đầu, đi đến dưới tán mơ, thì nghe nhị biểu ca đổi giọng, rón rén ghé tai:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Nhưng muội đoán xem, hôm nay ta tới thăm, hắn đang làm gì?"

Ta đẩy đầu hắn ra, mặt không vui:

"Muội nhờ huynh hỏi phương thuốc của tiên sinh, huynh không hỏi, lại đi xem người ta làm trò cười. Biểu ca, huynh còn là bạn của người ta không?"

Biểu ca ấy một tiếng, ấm ức:

"Thời thế nay khác xưa rồi, hắn giỏi chịu đựng lắm, vậy mà vẫn cắn răng ngồi dậy chép kinh nghĩa, ta nhìn thấy bộ dạng hắn liều mạng đọc sách, cũng phát sợ luôn."

Nói rồi, hắn lại lén lén ghé sát vào ta, mặt đầy vẻ

"kẻ buôn chuyện có nghề":

"Muội đoán xem vì sao hắn khổ học như thế?"

Ta bịt tai.

Thế mà tiếng của nhị biểu ca vẫn như gió lùa vào, lải nhải không dứt:

"Không phải vì tình địch gặp nhau, đỏ mắt đỏ gan thì còn vì cái gì? Biết được ca ca nhà họ Vệ có tước vị kế thừa, lại còn đỗ tiến sĩ, chậc chậc… cú này kích đúng chỗ, so với Tuân Tử khuyên học còn hiệu quả hơn, bệnh cũng xếp hàng lùi lại luôn rồi!"

Ta quay mặt đi, mặt đỏ tới mang tai.  

Nhị biểu ca còn đuổi theo đằng sau tiếp tục rù rì:

"A muội à, muội phải giữ chữ tín đó nhé! Đã chọn người ta, thì không được đá bay đi đâu đấy! Nếu muội quay đầu chạy về với Vệ ca ca, Thẩm Liễm thể nào cũng thắt cổ tự tử cho muội xem!"

"Nói đâu xa, chỉ mấy hôm trước thôi, hắn nhặt khăn tay giúp muội để lấy lòng, muội vừa khóc, hắn ướt như chuột lột mà về, nằm lăn trằn trọc mãi không ngủ được, mê man phát bệnh còn níu lấy ta hỏi:"Tại sao?

Muội muội của huynh vì sao lại khóc?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!