Chương 4: (Vô Đề)

05

Trong lòng ta, vẫn có phần thấp thỏm bất an.  

Dù sao, ấn tượng về Thẩm Liễm cũng chỉ dừng lại ở những tháng ngày bị vây khốn nơi Lũng thành, lúc hắn còn là một vị phó tướng dưới trướng đại tướng quân, ưa rượu chè, thích hô hoán đấu tửu.

Khi ấy, nhà hắn có lẽ đã sa sút, tuần tra trong thành lúc nào cũng lười nhác, bộ dạng như chưa từng tỉnh ngủ.  

Ta còn nhớ, hắn từng đến tìm ngoại tổ, muốn nhờ người cầu hôn ta — khi ấy, trong lòng ta chỉ cảm thấy khinh thường, thậm chí có phần chế giễu.

Thế nhưng, hắn chưa từng nhắc lại.

Dù có uống đến say khướt, ngã lăn vào vò rượu, cũng chưa bao giờ đem ta ra để gắn vào câu chuyện của mình, chưa từng mượn cớ thân quen mà dây dưa nửa phần.

Hắn chỉ là, mỗi lần tuần tra ngang qua, nhìn thấy đám trẻ con nhà ta chạy ra nô đùa, cãi nhau đòi hái trái mơ trước cổng, còn ta thì cố mãi vẫn không với tới được.

Khi ấy, hắn sẽ dừng bước, mỉm cười, dưới tiếng reo hò của lũ nhỏ, cẩn thận đổ cả túi mơ chín vào tay chúng.

Rồi lần tái ngộ sau cùng, chính là hắn quay đầu trở lại, dùng cái chếc của mình để đổi lấy mạng sống của ta.

Ta không ngăn được suy nghĩ, len lén tự hỏi...  

Ở cái tuổi vừa mới đội mũ trưởng thành ấy, hắn rốt cuộc sẽ có dáng vẻ ra sao?

Đôi mắt ấy... có còn giống kiếp trước, bị men rượu tưới lên đến mỏi mệt chán chường?

Ta và hắn, có thể hiểu được tính tình thật sự của nhau, rồi nắm tay yêu thương suốt một đời chăng?

Chuông thuyền vang khẽ, buồm đã căng gió.

Ta khẽ thở một hơi, đưa tay đỡ mẫu thân, bước lên tấm ván gỗ dẫn lên thuyền.

Xa xa, tiếng vó ngựa cuồng dồn dập.

Lờ mờ có người đang gọi tên ta.  

Gió lớn quá, làm tán loạn cả hỉ phục diễm lệ trên người hắn — một mảng đỏ rối tung.

Vệ Tuyên ngã khỏi lưng ngựa, lảo đảo bò dậy, lao về phía ta.

Hắn hô:  

"Đợi đã! Đợi đã, Sở Hồng!"

Nhưng dây neo của thuyền đã tháo, cũng như kiếp trước lúc chạy loạn, tay hắn buông khỏi tay ta — không thể vãn hồi.

Bõm!  

Hắn vậy mà nhảy xuống nước. Trong tiếng kinh hô của mọi người, một tay bám chặt mạn thuyền, tay kia túm lấy tay áo ta, khiến ta lảo đảo, ngã nhào về phía hắn.

Từng giọt nước b.ắ. n lên, lướt qua gò má, lạnh như vết nước mắt.

Tóc hắn ướt rối, dính đầy nước, ngẩng đầu nhìn ta, van nài:

"Ở lại... Ta cưới nàng."

Giống hệt như kiếp trước.  

Hắn nói vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!