Chương 2: (Vô Đề)

Nhà họ Sở ta, đến đời phụ thân đã suy bại, phụ thân hai năm trước ra làm quan bên ngoài, chẳng may mắc dịch bệnh mà mất tại nhiệm sở, không ai kế thừa tước vị, chỉ còn lại mẹ góa con côi nương tựa vào nhau.

Mẫu thân từng bước tính toán, mới miễn cưỡng trụ vững được ở kinh thành.

Nhưng mà...

Mẫu thân.  

Ta vòng tay ôm lấy bờ vai ấm áp thơm hương của bà, nhẹ nhàng tựa vào, khép mi nói khẽ:  

"Là của con thì không cần tranh, không phải của con, tranh cũng chẳng được."

Ngoài phòng, sấm ì ùng vọng lại, như sắp đổ mưa.  

Trong phòng, hương mai đượm nồng tĩnh mịch, rèm lụa khẽ lay động.

Mẫu thân thở dài:  

"Lời tuy là thế, nhưng con gái cuối cùng vẫn phải xuất giá, không lẽ cứ theo mẫu thân cả đời. Sau này hôn sự biết an bài ra sao đây?"

Ta khẽ chớp mi, dè dặt nói:  

"Thiên hạ này đâu chỉ có nhà họ Vệ có nam nhi. Vài hôm trước chẳng phải bên ngoại ở Lâm An có người tới, hình như muốn gửi thư cầu thân?"

Vừa nhắc đến chuyện này, lửa giận mà mẫu thân đè nén lập tức bùng lên, bà gạt tay ta ra, mắng:

"Đó là kẻ mà biểu tỷ con sống chếc cũng không chịu gả! Cái tên cẩu cốt kia, vì nợ ân tình người ta, liền ngon ngọt đem vứt cho con!"

Mẫu thân nhìn ta đầy cảnh giác:  

"Con liệu mà mở to mắt ra, đừng vì giận dỗi mà nhìn trúng cái tên ở Lâm An đó. Ta nghe nói, hắn bảy tuổi từng bệnh nặng thành ngốc, mười bảy tuổi mới khỏi, sau đó lại biến thành một tên phá gia chi tử. Cả thành Lâm An, nhắc tới hắn, các cô nương đều cảm thấy ô uế miệng lưỡi!"

Mẫu thân nâng mặt ta lên, đầy kiêu hãnh nói:  

"Huống hồ con là đứa con gái tốt thế này, dù có tái giá ba lần, cũng không đến lượt hắn đâu!"

Lòng ta cảm động vì sự bảo hộ của mẫu thân, sống mũi cay xè, khẽ run người rúc vào lòng bà, ôm chặt lấy.

Nhưng mà, mẫu thân ơi...

Con biết phải nói sao với người đây?

Cái tên phá gia chi tử mà người khinh thường kia, lại chính là người từng cứu mạng con.

Khi kiếp trước chiến loạn, thành bị vây hãm, Vệ Tuyên bỏ mặc mẹ con ta, dẫn nhi tử bỏ trốn trước.

Khi tay ta bị chặt, nhi nữ đói đến hấp hối, chỉ có mình hắn quay đầu tìm lại.  

Hắn cõng ta, bế con gái ta, người dính đầy máu, vượt qua ngõ hẻm âm u, rồi quỳ xuống, để mẹ con ta giẫm lưng mà trèo qua đoạn tường đổ.

Chúng ta tìm được đường sống.  

Còn hắn, mãi mãi ngã xuống sau bức tường ấy, bị loạn tiễn xuyên tim, chếc không nhắm mắt.

03

Ta muốn gả cho tên công tử bột ở Lâm An kia – Thẩm Liễm,  

Giống như Vệ Tuyên từng sống chếc muốn cứu nữ nhi nhà họ Vương.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!