Chương 1: (Vô Đề)

GIỚI THIỆU:

Ta và Vệ Tuyên dày vò nhau suốt nửa đời người, cuối cùng hắn cũng mệt mỏi.  

Lâm chung, hắn chẳng buồn nhìn ta lấy một lần, chỉ để con cái truyền lại di ngôn:

"Kiếp sau, ta thà làm huynh muội với nàng một đời, còn hơn làm oan lữ nửa kiếp, mỗi người đều chẳng có được người mình yêu."

Quả nhiên, vừa trọng sinh trở về, việc đầu tiên hắn làm là cứu tiểu thanh mai của mình khỏi lao ngục, nâng niu chiều chuộng đủ điều.  

Sau đó, ép mẫu thân hắn đến nhận ta làm muội.

Ta mỉm cười đón lấy ngọc quyết, ngoan ngoãn thi lễ:  

"Huynh trưởng vạn phúc."

Tay hắn khựng lại, buông thõng xuống đầy cứng ngắc.

Không lâu sau, ta và hắn mỗi người đều định thân.  

Hắn ở lại kinh thành, ta thì lên đường đến Lâm An.

Thế nhưng, đúng ngày thuyền rời bến, hắn cởi bỏ hôn phục, không màng sống chếc nhảy xuống sông, bám chặt mạn thuyền, khẩn cầu ta ở lại.

01

"Trong nhà đã tính rồi, Hồng nhi vẫn là làm nghĩa nữ của ta thì hơn."  

Vệ phu nhân đích thân tới phủ, trả lại thiệp bát tự xem mặt, còn mang theo một miếng ngọc quyết, sắc mặt đầy áy náy.

Lời nói chỉ là cái cớ, ai mà không hiểu?

Mẫu thân ta chẳng buồn đáp lời, lặng im không nói, sa sầm mặt mày quay người vào nội thất.  

Hai người vốn quen biết từ thuở khuê phòng, chưa từng có lúc nào khó xử đến vậy.

Ta bước tới, nhận lấy ngọc quyết trong tay Vệ phu nhân đang luống cuống, mỉm cười nói:  

"Có được hai vị mẫu thân yêu thương Hồng nhi, ấy là phúc phận của Hồng nhi."

Vệ phu nhân xúc động, thở dài, khẽ vuốt má ta:  

"Tất cả đều do nghiệt tử trong nhà mà ra."

Ta hiểu.

Gần đây kinh thành xôn xao, đâu đâu cũng đồn việc Vệ Tuyên cởi mũ quan quỳ nơi điện ngự, lấy cả tiền đồ nửa đời làm cược, cầu xin Thánh thượng tha tội cho một nữ tội nhân sắp bị liên lụy mà lưu đày.

Thân là công tử quý tộc của ngoại thích thế gia, lại làm ra chuyện mất thể diện đến mức ấy, khiến Hoàng thượng nổi giận, đích thân đánh hắn hai gậy.  

Vệ Tuyên nghiến răng chịu đòn, chếc cũng không chịu thu hồi thỉnh cầu.

Về phủ lại bị Vệ lão gia đánh thêm trận nữa, roi quật đến gãy cả cán, cấm túc, nhịn đói ba ngày. Cũng chẳng có tác dụng.

Hắn hao hết tâm lực cứu nữ tử ấy ra ngoài, giấu ở tiểu viện phía ngoài.  

Chỉ một câu đau nơi ngực của nàng, có thể khiến hắn sốt ruột đến mức suýt ngã ngựa, xông thẳng vào cung Hoàng hậu cướp ngự y.

"Loạn đến thế này, ta cũng đành bất lực."  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!