Chương 3: (Vô Đề)

Thượng Quan Thiên thật hối hận, nếu như mới vừa rồi cậu chịu giúp cô, cô sẽ không bị cô gái được chiều chuộng đẩy xuống cầu thang, chảy nhiều máu như vậy...

Những thứ này đều là lỗi của cậu, nếu không phải là do cậu... Nếu không phải là do cậu không chịu giúp cô...

Thượng Quan Thiên ngây ngốc đứng nghiêm ở bên ngoài phòng cứu cấp, mất hồn nhìn đèn đỏ sáng lên. Cha mẹ hai nhà nhận được thông báo của nhà trường cũng đi tới bệnh viện, nhưng cậu vẫn hoàn toàn không để ý tới bọn họ.

"Tiểu Nhật, con hãy yên tâm đi! Tiểu Đồng không có việc gì đâu." Bà Thượng Quan ôm Thượng Quan Thiên vào trong ngực, lời nói nhẹ nhàng dụ dỗ sợ con trai nhỏ đang bị hoảng sợ.

Thượng Quan Thiên vẫn không có phản ứng, áy náy đày đọa bản thân.

Nếu không phải là do cậu không chịu giúp cô thì, cô cũng sẽ không bị thương, hiện tại cũng không cần nằm ở trong phòng giải phẫu lạnh như băng, một mình đối mặt với sợ hãi.

Thời gian trở nên thật là dài đăng đẳng, bọn họ chờ thật lâu thật lâu, nhưng Hàn Thiếu Đồng vẫn chưa có ra ngoài.

"Mình à, Tiểu Đồng không có việc gì, có đúng hay không?" Bà Hàn khóc đỏ mắt, mềm nhũn tựa vào trong ngực chồng, sợ hãi nức nở không dứt.

"Tiểu Đồng chúng ta dũng cảm thế kia, không có việc gì. Đợi con bé tỉnh lại, nhất định sẽ cười em khóc đến giống như con thỏ!" Ông Hàn giơ tay lau đi nước mắt trên má vợ, cố làm ra vẻ thoải mái mà an ủi vợ.

Chỉ có trời hiểu được ông có nhiều lo lắng cho cô con gái này từ nhỏ đến lớn đều là trân quý trong nhà.

Ông thậm chí không dám nghĩ, nếu là trong nhà thiếu đi cô con gái nhỏ này, cả nhà bọn họ rốt cuộc sẽ tiếp nhận điều này như thế nào?

Nhìn thấy vợ chồng Hàn gia lo lắng như thế, bà Thượng Quan ôm sát con trai trong ngực, rúc vào trước ngực chồng, sầu lo không dứt giống nhau.

Giống như đã qua hơn nửa thế kỷ, đèn đỏ sáng lên rốt cuộc tắt, một bác sĩ áo trắng đẩy cửa phòng giải phẫu đi ra.

"Bác sĩ, con gái của chúng tôi thế nào rồi?" Ông Hàn ôm vợ đi về phía bác sĩ, vội vàng hỏi tới tình huống con gái.

"Người bị thương không có gì đáng ngại, não không có chấn động, chẳng qua là vết thương trên trán khá sâu, chúng tôi đã may ba mũi. Còn nữa..., cô bé mất máu khá nhiều, hiện tại thân thể vô cùng suy yếu, tôi sẽ an bài cô bé nằm viện quan sát mấy ngày, tình huống ổn định sẽ xuất viện. Bây giờ đã đưa đến phòng bệnh bình thường rồi." Bác sĩ đã bình ổn cao giọng giảng giải tình huống của Hàn Thiếu Đồng, sau đó liền rời khỏi hiện trường.

"Xin người thân theo tôi đến bên này làm thủ tục nhập viện." Hộ lý đối với vợ chồng Hàn gia nói.

"Em trước đi xem Tiểu Đồng, anh theo hộ lý đi làm thủ tục nằm viện." Ôm bả vai vợ, ông Hàn đi theo hộ lý tiến hành làm thủ tục.

"Mẫn Như, chúng ta cùng đi xem Tiểu Đồng đi!" Bà Thượng Quan dắt tay bà Hàn, dịu dàng nói.

"Thật không thể không biết xấu hổ, làm phiền cô rồi." Bà Hàn áy náy nói: "Tôi thấy Tiểu Nhật cũng sợ hãi, không bằng 2 người đi về nghỉ trước, trở lại sau!"

Bà đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu Thượng Quan Thiên. Nghe tình hình con gái đã ổn định, tảng đá lớn trong lòng bà hơi để xuống.

"Con không mệt." Nãy giờ vẫn không nói tiếng nào Thượng Quan Thiên phản bác. "Con muốn thăm cậu ấy."

"Cũng tốt. Chúng ta đi xem Tiểu Đồng một chút đi! Con bé một mình đợi ở trong phòng bệnh nhất định sẽ rất sợ." Ông Thượng Quan nói.

Một nhóm bốn người đi tới phòng bệnh Hàn Thiếu Đồng, vừa mở cửa ra, chỉ thấy Hàn Thiếu Đồng ngồi một mình ở trên giường bệnh, nhìn trần nhà ngơ ngác đần độn.

"Tiểu Đồng, sao con không nằm xuống?" Bà Hàn vội vàng đi lên trước, nhìn thấy trên đầu con gái quấn băng màu trắng, đau lòng nước mắt thiếu chút nữa lại chảy xuống.

"Mẹ, con không sao." Hàn Thiếu Đồng muốn nói lớn tiếng, nhưng còn yếu đuối căn bản nói liên tục một câu nói cũng thành vấn đề. "Mẹ không phải lo lắng nha, xem mẹ cũng biến thành con thỏ nhỏ rồi..."

Bà Hàn không khỏi cười khẽ một tiếng, chồng bà đoán một chút cũng không sai, Tiểu Hầu Tử này vừa tỉnh dậy đã chế nhạo bà.

"Tiểu nha đầu này, phải tới lúc nào mới không gây ra phiền toái cho mẹ đây?"

"Con bảo đảm, sau này vẫn còn biết chọc giận người, thêm rất nhiều phiền toái." Hàn Thiếu Đồng cười đến hữu khí vô lực tuyên cáo, tuyệt đối không sợ mẹ của mình sẽ tức giận.

"Con đó!" Bà Hàn vừa buồn cười vừa tức giận nói, cũng không dám đụng, sợ làm đau vết thương con.

"A... Dì, chú cùng Tiểu Nhật Thiên cũng ở đây?" Lúc này, cô mới phát hiện một nhà hàng xóm cũng ở trong phòng bệnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!