Chương 10: Hồi cuối

Ban đêm ở Thượng Quan gia

Sao đột nhiên muốn cô đổi phòng?

Bà nội tương lai đột nhiên xuất hiện yêu cầu, mặc dù đầy bụng nghi ngờ, Hàn Thiếu Đồng vẫn là ngoan ngoãn xách theo tất cả hành lý của mình, đi vào gian phòng bà Thượng Quan đã chuẩn bị sẵn cho cô.

Cô nhìn một cái liền yêu thích bố trí đơn giản của gian phòng này, hơn nữa trên giường chăn màn gối đệm thoạt nhìn vô cùng thoải mái, để cho cô thật là muốn lập tức nằm trên đó thử một chút sự mềm mại của nó. Chỉ là, ở nơi này trước hết cô phải đi tắm.

Biết là gian phòng của mình, cô liền đi tắm rửa, quần áo cũng lười cầm, tự nhiên chạy vào phòng tắm, cởi tất cả quần áo xuống bắt đầu thoải mái hưởng thụ làn nước ấm.

Ba ngày nay, cô cố tình không để ý tới Thượng Quan Thiên, anh nóng nảy nhìn ở trong mắt cô làm cô cảm thấy tức giận lại không bỏ được.

Chỉ là, ai bảo anh còn chưa có hỏi qua sự đồng ý của cô, đã tuyên bố tin tức anh muốn cưới cô với bên ngoài, hại cô tức giận nên trước mặt mọi người cự tuyệt anh.

Sau đó, cũng bởi vì sự xúc động "Nho nhỏ" của chính mình, cô phát sinh ra một chút cảm giác áy náy, nhưng chỉ là xị mặt không cùng anh nói xin lỗi được.

Ngón tay xanh nhạt, trên không trung viết xuống ba chữ vô hình — Thượng Quan Thiên.

Cô thấp giọng nở nụ cười, vì mình giống như là một nữ sinh mới nếm thử tình yêu, len lén viết tên người thương.

Đóng vòi nước, cô tùy ý cầm lên một cái khăn tắm vây ở trên thân thể, che đi xuân sắc mê người, lấy máy sấy thổi khô tóc dài, sau đó đi ra khỏi phòng tắm, trực tiếp nhảy đến trên giường mềm mại.

"Giường lớn thân ái, ta tới đây —"

Cô nhào tới trên giường mềm mại, a! Drap trải giường vừa trơn trượt lại cũng thực ấm áp! "Thật là xa xỉ đó! Chỉ là thật sự rất thoải mái!" Đem khuôn mặt dính vào trên giường cô không ngừng mè nheo.

"Nếu nghĩ như vậy! Tại sao không trực tiếp nói cho anh biết? Anh nhất định sẽ không để cho em thất vọng." Giọng đàn ông mang theo nụ cười nồng đậm ở trên đầu cô vang lên.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Thượng Quan Thiên chẳng biết xông vào gian phòng "cô nàng" từ lúc nào. "Anh đi vào khi nào?" Âm thanh cô chất vấn.

"Từ lúc em vừa đi đến phòng tắm, anh liền tiến vào." Thấy trên người cô chỉ bọc một khăn tắm trắng như tuyết, Thượng Quan Thiên kéo cái chăn (vốn là đang xếp) qua, đắp kín mít thân thể hai người.

"Làm sao anh có thể tự tiện đi vào phòng của em?" Mặc dù đã sớm không giận anh, nhưng trên miệng vẫn là không chịu dễ dàng bỏ qua — giống như hai người khi còn bé.

"Không có ai nói cho em biết, đây là phòng của chúng ta sao?" Hai tay ôm cô vào trong ngực, anh đem cằm tựa vào trên trán của cô hỏi ngược lại.

"Chúng ta... Thượng Quan Thiên, anh ở đây cười giỡn à?" Cô cắn một cái trên cánh tay của anh, nhưng không có dùng sức. "Như vậy không phải thông báo với mọi người, chúng ta cùng giường chung gối thực sự sao?" Cô tức giận hỏi.

"Dĩ nhiên." Anh đột nhiên thu lại nụ cười, vô cùng nghiêm túc nói: "Anh hiểu biết rõ chuyện không có cầu hôn với em trước liền thông báo hôn sự của chúng ta làm em rất tức giận, cho nên anh chính thức cầu hôn em, em sẽ đồng ý với anh sao?"

"Cầu hôn của anh thật đúng là đơn sơ, ngay cả hoa tươi và chiếc nhẫn cũng không có." Cô cố ý chu miệng lên lên án. "Nếu anh có thể lập tức lấy ra chiếc nhẫn cầu hôn với em, em liền đồng ý." Cô bày một vấn đề nan giải.

Nghe vậy, Thượng Quan Thiên nâng lên 1 nụ cười gian giảo. "Là lời nói em nói đó!"

Anh liền lấy ra một cái hộp vải nhung nho nhỏ ở trong túi quần dài, đặt ở bàn tay của cô. "Hàn Thiếu Đồng tiểu thư, gả cho anh được không?" Anh khàn khàn hỏi, thận trọng mà nhận thức.

"Thật đúng là anh đã ra ngoài tìm một chiếc nhẫn sao?" Đem hộp vải nhung nho nhỏ lại gần, nhìn trái một chút nhìn bên phải một chút, Hàn Thiếu Đồng kinh ngạc không thôi.

"Tiểu Đồng, em còn không có nói đồng ý." Anh bất đắc dĩ mở hộp gấm, lấy ra chiếc nhẫn bên trong đeo lên ngón áp út cô. "Nói đồng ý mau." Trong giọng nói của anh có thúc giục.

"Đừng nóng vội! Để cho em xem chiếc nhẫn này một chút." Anh thúc giục, cô ngược lại muốn trêu cợt anh một lần nữa mới gật đầu đồng ý.

"Tiểu Đồng..." Thượng Quan Thiên kêu nhỏ, tựa như biết rõ cô đang diễn xiếc.

"Thật sao! Thật sao! Người ta đáp ứng anh cầu hôn, như vậy được rồi sao?" Cô chu môi, cho anh phúc đáp.

Ai bảo cô mềm lòng, không nhẫn tâm khi thấy anh thất vọng?

Lấy được câu trả lời hài lòng, Thượng Quan Thiên lòng tràn đầy vui mừng ôm chặt Hàn Thiếu Đồng. "Anh yêu em." Anh đang bên tai của cô thâm tình nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!