Hầu hạ Hoàng Hậu kỳ thật cũng không phải việc gì khó.
Chỉ cần thời thời khắc khắc để tâm nàng có cần gì hay không là được.
Nàng cũng không giống hoàng đế, luôn dùng ánh mắt ghê tởm để nhìn mình.
Thiều Âm cảm thấy công việc này, so với ở Ngự Thư Phòng hay Càn Thanh cung, dễ chịu hơn nhiều.
Hai canh giờ sau, sắc trời đã tối.
Tối nay vốn không đến phiên Thiều Âm trực, nhưng Hoàng Hậu lại giữ nàng lại:
"Hôm nay Hoàng Thượng sẽ đến cung của ta. Nếu ta để ngươi trở về nghỉ, thì Hoàng Thượng cũng sẽ sai người đến chỗ ngươi, lôi ngươi dậy, bắt ngươi về hầu hạ thôi."
Thiều Âm ở trong cung Hoàng Hậu mấy ngày nay sống rất thoải mái, suýt chút nữa quên mất hôm nay là rằm – đúng là ngày hoàng đế đến thăm Hoàng Hậu.
Khi nàng mới được Hoàng Hậu triệu đến, hoàng đế từng nói sẽ đến tìm nàng. Hẳn hôm nay là đến ngày đó.
Thiều Âm lập tức cảm thấy phiền chán.
Bao giờ mới có thể thoát khỏi cái tên tra nam ghê tởm đó?
Nàng thật sự muốn có một nút tua nhanh thời gian, để đại ca nữ chủ mau chóng thu thập hoàng đế, còn nàng thì hoặc an ổn sống tạm trong cung, hoặc bị phóng xuất ra ngoài, sống một đời bình lặng trong một tiểu viện.
Dù thế nào cũng tốt hơn so với hiện tại.
Nàng sợ nhất là hoàng đế bỗng dưng nổi hứng kiên nhẫn, nhất định phải cưỡng ép nàng.
Chỉ cần nghĩ tới khả năng đó, Thiều Âm liền có cảm giác muốn nổ tung toàn bộ hoàng cung.
Dĩ nhiên, nếu đến một ngày thật sự không còn cách nào chống đỡ, bị hoàng đế c**ng b*c, nàng cũng sẽ không sống chết van xin.
Nàng không thể vì sai lầm của một nam nhân mà mất đi tính mạng của mình.
Nàng chỉ biết ghi khắc mối hận này trong lòng, một ngày nào đó bắt hắn phải trả giá thật đắt – dù người đó có là hoàng đế đi chăng nữa.
Thiều Âm cúi đầu, vâng lời Hoàng Hậu.
Đêm nay phải làm thêm giờ, không trốn được rồi.
Chỉ mong hai ngày tới, Hoàng Hậu có thể cho nàng về nghỉ ngơi.
Nàng không muốn tiếp tục sống kiểu 007 ở bên cạnh hoàng đế nữa.
Nào ngờ đêm đó, so với hoàng đế, còn có hai vị tiểu đáp ứng đến sớm hơn.
Hai người vừa đến đã hành lễ với Hoàng Hậu, rồi như ý lấy ra một bộ bài nhỏ, ba người liền cùng nhau ngồi xuống đánh bài, vừa ăn vặt vừa trò chuyện mấy câu chuyện nhàm chán trong hậu cung.
Trời mới vừa chập tối, thanh âm của Tô Trung Kiệt đã vang lên.
Hắn đang thông báo hoàng đế đến.
Hoàng Hậu cùng hai vị tiểu đáp ứng lập tức đứng dậy ra nghênh đón.
Thiều Âm đứng sau lưng Hoàng Hậu, không nhịn được mà thở dài một hơi.
Cũng tại vì nàng ở cung Hoàng Hậu làm việc quá thoải mái, nên lúc nghe thấy hoàng đế đến, tâm tình giống như hồi còn đi làm, nghe tin sếp tới kiểm tra – trong lòng không khỏi trào dâng oán khí.
Không ngờ một tiếng thở dài kia lại khiến Hoàng Hậu quay đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!