Chương 8: (Vô Đề)

Thiều Âm cùng Tô Trung Kiệt đứng trong chủ điện, lặng lẽ ở một góc.

So với Tô Trung Kiệt, vóc dáng nàng càng lộ vẻ gầy yếu, nhưng lại hợp với gương mặt thanh lệ kia. Chỉ cần liếc nhìn một cái, tuy không đến mức khiến người ta sinh lòng yêu thương, nhưng cũng tuyệt không làm ai sinh chán ghét.

Quý phi Lương Phù Quân khẽ nhướng đuôi mắt phượng, ánh nhìn đầy châm chọc lướt về phía hoạn quan được sủng ái suốt ba tháng kia. Trong tiếng cười nhẹ nhàng có phần kiêu ngạo và háo hức chờ xem kịch vui:

"Hoàng hậu nương nương, đêm qua Hoàng thượng đến cung của thần thiếp."

Thiều Âm sao lại không rõ, những lời này là cố ý nói cho nàng nghe.

Trước đây, hoàng đế từng hết mực sủng ái nàng, ba tháng liền không bước chân vào hậu cung.

Người trong cung đều cho rằng nàng được sủng ái, cho rằng nàng có bản lĩnh khiến hoàng đế say mê đến mức như thế, còn cho rằng tình cảm hoàng đế dành cho nàng là chân ái.

Nhưng với Thiều Âm, điều đó chỉ khiến nàng buồn nôn.

Một kẻ hậu cung ba nghìn mỹ nhân, đột nhiên ba tháng không gần nữ sắc, lại khiến người ta tin rằng hắn vì yêu mà chung tình?

Nếu hắn thật sự muốn thủy chung một lòng, thì đáng ra ngay từ đầu đã là người như thế, chứ không phải đợi đến khi gặp nàng mới có ý niệm hồi đầu.

Việc hoàng đế quay lại hậu cung, sủng hạnh phi tần khác, nằm trong dự liệu của Thiều Âm.

Nàng chưa bao giờ tin một kẻ trầm mê tửu sắc như hắn sẽ thật lòng từ bỏ mỹ nhân để chỉ giữ lấy một người đến cuối đời.

Những nam nhân kiểu đó, chỉ tồn tại trong mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình mạng đầy mộng tưởng. Cho dù nàng xuyên vào truyện, nàng cũng chẳng tin vào cái gọi là "lãng tử quay đầu".

Nàng chưa từng động tâm với hoàng đế, thì lấy đâu ra thất vọng?

Thiều Âm cúi đầu, nghe Quý phi tiếp tục nói:

"Chỉ là đêm qua ta có chút không tiện, không thể thị tẩm. Trong viện còn mấy tiểu cung nữ, hai người trong số đó đã cùng Hoàng thượng vui vẻ cả đêm."

Lời vừa dứt, ánh mắt Quý phi lại một lần nữa dừng trên người nàng.

Thiều Âm cố gắng lắm mới không nhăn mặt.

Đệt… còn là cái thể loại 3P.

Hoàng hậu và Quý phi đều đang dõi theo Thiều Âm, muốn xem "hoạn quan được sủng ái suốt ba tháng" kia sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng ánh mắt của nàng vẫn bình thản.

Hoàng hậu nhanh chóng nhận ra.

Tuy không thể nói nàng hoàn toàn hiểu rõ Thiều Âm sau từng ấy ngày chung sống, nhưng ít ra, nàng cũng biết, người kia hoàn toàn không giống như kẻ ôm mộng làm "hoạn sủng".

Thiều Âm lúc nào cũng dửng dưng, dù làm một tiểu thái giám nơi này cũng đầy vẻ tự đắc.

Lần trước hoàng thượng đến, hai người bọn họ còn cùng nhau diễn trò, lừa gạt hoàng thượng để miễn một đêm quỳ phạt.

Nếu Thiều Âm thật sự muốn làm hoạn sủng, thì hẳn đã không dám chống đối như vậy.

Nghĩ đến đây, Hoàng hậu cảm thấy khó chịu khi thấy Quý phi ra mặt chế nhạo Thiều Âm.

Nàng nhìn về phía Quý phi, ánh mắt thanh lãnh như gió thu:

"Quý phi, cần gì phải đến chỗ bổn cung mà khoe khoang hoàng thượng sủng ái ngươi?"

Quý phi sắc mặt lạnh lẽo, nâng cằm đối diện ánh mắt Hoàng hậu, kiêu ngạo và lạnh lùng đầy mặt:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!