Chương 7: (Vô Đề)

Mấy ngày sau đó, đảo mắt cũng xem như yên bình, không xảy ra chuyện gì đặc biệt.

Chỉ là trong lòng Quản Chỉ Hiền vẫn luôn mang một mối nghi hoặc. Nàng nhìn Thiều Âm ngày càng nhiều, mà mỗi lần ánh mắt ấy dừng lại, Thiều Âm lại càng cảm thấy bất an.

Ngay cả Như Ý cũng không che giấu sự bất mãn của mình với Thiều Âm.

Ngoài Như Ý ra, còn có Tô Trung Kiệt – thái giám tổng quản bên người Hoàng Hậu – cũng tỏ ra khó chịu ra mặt.

"Như Ý cô nương, ta không biết mình làm gì sai mà khiến nương nương không còn cần ta hầu hạ nữa. Không lẽ là ta làm chưa đủ tốt?"

Nếu không vì thân phận đại thái giám Từ Ninh Cung, e là hắn đã ngồi xổm xuống mà vẽ vòng tự thương rồi.

Như Ý cũng tức giận không kém:

"Gần đây hắn gần như giành cả không khí của ta mà sống! Hôm qua ta vừa định rót trà cho nương nương thì phát hiện nước trong ly vẫn còn, vừa vặn ấm nóng đúng độ."

"Nói xem, một tên hoạn quan quỷ kế đa đoan như vậy, cũng không khó hiểu vì sao lại được Hoàng Thượng sủng ái."

Tô Trung Kiệt nghe Như Ý mắng, không những không cảm thấy chạnh lòng mà còn thấy hả hê.

Dù sao, trong mắt hắn, hắn là "hoạn quan chính tông", còn Thiều Âm là loại "khác loài" khiến hắn luôn bị lép vế.

Hai người đang nói chuyện thì đằng sau truyền đến tiếng động.

Cả hai quay đầu lại – đúng là người họ vừa mới mắng: Thiều Âm.

Không rõ hắn có nghe được gì không, nhưng sắc mặt vẫn bình thản, lễ phép cúi đầu:

"Hoàng Hậu nương nương triệu Tô công công vào điện."

Tô Trung Kiệt lập tức cảm thấy mình đã "đòi lại được giang sơn", bèn ngẩng cao đầu mà đi vào trong, bước chân vênh váo như gà trống mới thắng trận.

Chỉ còn Như Ý đứng ngoài với Thiều Âm.

Cô liếc hắn một cái, rồi lại liếc thêm cái nữa – lần này ánh mắt hơi sững lại.

Dưới ánh nắng mùa thu, da Thiều Âm trắng đến mức trong suốt, gần như có thể phản chiếu ánh sáng. Trên người hắn, dường như có một tầng sáng mỏng manh, khiến người ta vừa thấy đã muốn nâng niu.

Như Ý bất giác sinh ra một tia thương xót.

Nhưng cô lập tức tự cảnh tỉnh – "Tên này đúng là yêu tinh chuyển thế. Ngay cả mình cũng bị hắn mê hoặc trong vô thức sao?"

Lúc này, Thiều Âm nhẹ nhàng lên tiếng:

"Trên đầu ngươi có một chiếc lá vàng rơi xuống."

Như Ý sững người. Thiều Âm lại khẽ mỉm cười, giọng nói trầm ấm dịu dàng như nước ấm:

"Lá màu vàng kim, nhìn như một đóa hoa… Chắc không ai khác để ý, nhưng ta thấy rất hợp với ngươi."

Không biết vì sao, lời nói ấy khiến tai Như Ý bất giác đỏ lên. Cô không dám nhìn vào đôi mắt kia nữa – đôi mắt như mặt hồ trong veo, lặng lẽ và dịu dàng.

Cô xoay người, vội vàng giơ tay sờ lên đầu. Quả nhiên có một chiếc lá vàng thật. Hình dáng mềm mại, sắc vàng như nắng, nhìn rất bắt mắt.

Như Ý cắn môi – bây giờ cô hiểu vì sao Hoàng Thượng lại có thể say mê tên hoạn quan này đến vậy.

Hắn không giống với bất kỳ thái giám nào.

Giọng nói không quá sắc, cũng không quá trầm, lại pha chút khàn nhẹ như thể chạm vào lòng người. Hắn quá đẹp, quá biết cách khiến người khác động lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!