Chương 6: (Vô Đề)

Đây là hành vi khiêu khích lớn nhất đối với hoàng quyền.

Hoàng đế không thể tin vào tai mình khi nghe hoàng hậu thốt ra những lời ấy.

Nàng… lại dám?

Hoàng đế nắm chặt tay đặt trên ngự án, siết thành quyền, bàn tay hơi run. Trong Ngự Thư Phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ thổi qua khe cửa sổ, như muốn nhắc nhở mọi người: thời gian vẫn không ngừng trôi.

Hoàng hậu rũ mắt, cúi đầu cung kính với hoàng đế. Nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, càng không dám để tầm mắt hai người chạm nhau quá lâu.

Nàng thậm chí phải cố gắng ép giọng mình dịu lại:

"Hoàng thượng, mẫu hậu cũng có ý như vậy."

Quản Chỉ Hiền đưa mắt nhìn Thiều Âm vẫn đang quỳ dưới đất, chậm rãi nói tiếp:

"Thần thiếp nghĩ, Thiều công công cũng sẽ hiểu được nỗi bất đắc dĩ của hoàng thượng, cùng một phen khổ tâm của mẫu hậu."

Thiều Âm cúi đầu thật thấp, không muốn trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu quyền lực này.

Nhưng lời đề nghị của hoàng hậu… lại khiến nàng động lòng.

Nàng vốn đã muốn tìm được nữ chủ trong quyển sách này. Nếu thật sự là nữ chủ, thì người ấy chỉ có thể là một nữ nhân trong hậu cung – cả ngày ở cạnh hoàng đế, khó tránh khỏi bị hắn quấy rối.

"Nô tài hiểu rõ." Thiều Âm đáp.

Đây là lần đầu tiên hoàng đế cảm nhận được rõ ràng như vậy rằng hoàng quyền của mình đang bị xâm phạm.

Trước kia, dù các đại thần có vượt quyền thế nào, hắn cũng chưa từng thấy nhục nhã như hôm nay.

Dẫu sao thì giang sơn này vẫn cần những người ấy phò tá trị quốc. Nhưng đám nữ nhân hậu cung… thì là gì chứ?

Các nàng dựa vào đâu mà chỉ trỏ vào sinh hoạt của hắn, thậm chí còn can thiệp cả quyền lựa chọn người bên cạnh?

Trong lòng hắn tuy phẫn nộ, lại chẳng thể phản kháng.

Hắn không phải một hoàng đế ngu ngốc, chỉ là từ nhỏ đã sống trong quyền thế cao quý, lâu dần hình thành tính cách khinh thường mọi chuyện.

Hắn hiểu rõ việc mình hoang dâm vô độ khiến triều thần bất mãn, khiến mẫu hậu bất bình.

Hiện tại, bọn họ mượn cớ này để khống chế hắn, thậm chí muốn đưa nữ nhân hắn yêu thương ra khỏi bên cạnh hắn.

Hoàng đế… thật sự khó mà tiếp nhận.

Nhưng cho dù là người nắm quyền lớn nhất thiên hạ, cũng không thể hoàn toàn làm theo ý mình.

Huống chi, lời mẫu hậu nói… không thể không nghe.

Ma ma đã được mẫu hậu phái đến, hoàng hậu cũng không thể dối gạt hắn bằng danh nghĩa mẫu thân.

Hắn cúi đầu nhìn dáng người mềm mại đang quỳ dưới đất, nhìn đoạn cổ trắng nõn non mềm kia, chỉ cảm thấy một bụng lửa giận bỗng chốc hóa thành nhu tình cùng thương tiếc.

Rời khỏi hắn… nàng sẽ bị người khác khinh nhục mất.

Nếu không có ai che chở, nàng phải làm sao?

Cũng vì lẽ đó, nữ nhân này lại càng khiến hắn yêu sâu đậm hơn.

Dù phía trước là núi đao biển lửa, nàng vẫn nguyện ý vì hắn mà bước tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!