Sáng sớm, thái dương đệ nhất lũ ánh rạng đông chiếu vào cung điện, Hoàng Hậu đoan trang, đẹp đẽ, quý giá, dung nhan nháy mắt bao phủ trong ánh sáng ấm áp.
Hoàng Hậu lẳng lặng ngồi trên sạp điêu phượng, ngón tay chống cằm, hai mắt hơi hợp doanh, trầm tư sự việc đã phát sinh đêm qua.
Khôn Ninh Cung vì nàng trầm mặc mà trở nên túc mục, yên tĩnh. Chỉ có tiếng chim hót xa xa và hương hoa thoang thoảng khẽ phá vỡ sự lặng im ấy.
Trên người nàng vẫn là áo ngủ đêm qua, vạt áo thêu phượng văn bằng chỉ vàng. Dù hình thức đơn giản, đường thêu không quá phức tạp, vẫn làm nổi bật sự hoa lệ của nàng.
Nàng khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên chút nghi ngờ.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên vai nàng, phản chiếu một mảnh ánh sáng lạnh.
Ánh mắt nàng chậm rãi dời về phía cửa.
Nàng biết nơi đó đang có hai thái giám đứng — là người của nàng trong cung, cũng là tâm phúc của nàng.
Lúc này, Quản Chỉ Hiền trong lòng dâng lên một cảm xúc khó hiểu.
Hai thái giám kia, trước ngực... chẳng lẽ cũng hơi mềm mại? Thành hoạn quan rồi đều như thế sao?
Quản Chỉ Hiền rất trầm ổn. Nghi ngờ nảy sinh, nhưng nàng không lập tức xác thực.
Nàng sẽ chôn nghi ngờ này trong lòng, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
Cho đến giữa tháng.
Theo quy định hậu cung, đầu tháng và giữa tháng, Hoàng Đế đều phải nghỉ tại cung Hoàng Hậu.
Ngày giữa tháng ấy.
Mưa thu thê lương rơi lộp độp trên mái cung, không khí ẩm ướt, se lạnh.
Những giọt mưa đọng lại trên cột đá cổ kính, như nước mắt lặng lẽ của Quản Chỉ Hiền — thứ nước mắt bị hao mòn trong năm tháng sống tại cung.
Trong đại điện trống trải càng lặng lẽ hơn mưa thu.
Quản Chỉ Hiền mặc hoa phục ngồi giữa điện, một thân hoa quý, ung dung.
Nhưng đáy mắt nàng lại một mảnh thanh lãnh, dường như dù mưa thu lạnh lẽo đến đâu cũng không thể lay động nàng.
Nửa tháng này đối với nàng là dày vò.
Dày vò này không phải vì Thiều công công, mà vì nàng không muốn gặp lại Hoàng Đế.
Hoặc cho dù gặp, nàng cũng không muốn tỏ ra quá đẹp lòng Hoàng Đế, không muốn để vận mệnh của mình hoàn toàn bị hắn khống chế.
Cung điện của Hoàng Hậu nằm chính giữa trục trung tâm hoàng cung, thể hiện rõ quyền thế và địa vị. Bài trí bên trong cũng nghiêm ngặt, lấy tông đỏ trầm làm chủ, khiến toàn bộ cung điện càng thêm uy nghiêm, trang trọng.
Ngồi giữa chính điện, nàng nên có quyền thế tương xứng.
Nàng nhớ lại mỗi lần mẫu hậu tiến cung đều khuyên nàng nên nhún nhường, nên bao dung, nên xem Hoàng Đế như chủ tử duy nhất trong cung mà hầu hạ. Mà nàng — Hoàng Hậu — chẳng qua cũng chỉ là nô tài có địa vị cao hơn chút.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên gương mặt bình thản của nàng.
Cổ tay nàng đeo một chuỗi vòng tay tinh xảo, ngón tay thon dài vuốt nhẹ từng hạt, thỉnh thoảng xoay nhẹ — động tác này tuy tùy ý, nhưng lại thể hiện rõ nàng đang do dự.
Giữa chân mày nhiễm nhàn nhạt ưu sầu.
Đúng lúc này, Như Ý bước vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!