Thục phi vạn lần không ngờ sự tình lại diễn biến tới mức ấy.
Nàng thế nào cũng chẳng thể tin tưởng nổi Hoàng Hậu, Quý phi và cả Trân phi ba người ấy lại có thể vì một kẻ nô tài mà đồng lòng xuất đầu tương trợ.
Rõ ràng mới vừa rồi, các nàng còn tranh cãi kịch liệt chỉ vì người này kia mà!
Lòng nàng rối loạn, hoảng hốt đến nỗi chân mềm nhũn, mà trong tâm lại dâng lên một cỗ bất phục. Nàng hiện nay chính là phi tần được sủng ái nhất hậu cung, sao có thể để mặc người ta khinh nhục như vậy?
Nàng quay đầu, ánh mắt hướng về phía tỷ tỷ của mình.
Nhìn thấy Lương phi nhẹ gật đầu, Thục phi tựa như được tiếp thêm hy vọng, biết cứu tinh của mình sắp tới rồi.
Trong hậu cung này, còn ai có thể sánh được quyền thế của Hoàng đế?
Nhưng nàng… rốt cuộc tính sai rồi.
Cái gọi là quyền thế nơi cung cấm, chẳng phải thật sự là ai quyền lớn người ấy liền được tùy tâm sở dục. Để sinh tồn chốn này, cần hơn cả thế.
Một bên, Lan tần nhìn rõ tất cả, gương mặt vẫn giữ vẻ ngây thơ vô tội, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo mỉa mai. Nàng thầm nghĩ: Thục phi chẳng lẽ thực sự cho rằng, chỉ cần triệu được một người tới, liền có thể lật lại thế cục?
Ba vị nương nương kia, nào phải hạng dễ trêu?
Ngoại trừ vài kẻ đầu óc chưa tỉnh táo như Lương phi, những phi tần khác từ lâu đã thần phục dưới trướng ba người ấy. Trong cung ai mà chẳng biết, chỉ cần nghe theo lời các nàng, ngày tháng mới có thể bình yên trôi qua.
Quả nhiên, người mà Thục phi và Lương phi âm thầm triệu đến chính là Hoàng đế.
Tiếng tuyên giá vang lên, chấn động toàn điện. Chư vị phi tần đồng loạt đứng dậy rồi quỳ rạp xuống đất, đồng thanh nghênh giá Hoàng thượng.
Lương Phù Quân trao một ánh mắt cho Thiều Âm, ý bảo nàng lập tức quỳ sau lưng ghế, cúi đầu, không được ngẩng mặt nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế bước nhanh vài bước, ngồi xuống vị trí vốn thuộc về Hoàng Hậu. Hoàng Hậu chỉ đành an vị một bên. Các phi tần lần lượt đứng dậy trở về vị trí của mình, chỉ riêng Thục phi vẫn quỳ gối không dậy.
Cùng Hoàng đế bước vào là trận gió lạnh, thổi tan hơi ấm từ lò sưởi, như cũng cuốn trôi đi vẻ cứng cỏi cuối cùng còn sót lại nơi Thục phi. Thân thể nàng mềm nhũn như cành liễu, âm thầm điều chỉnh tư thế, cố ý lấy dáng vẻ xinh đẹp nhất đối diện Hoàng thượng.
Nhìn thấy ái phi mà mình mới vừa sủng hạnh đêm qua đang quỳ dưới đất, Hoàng đế tức khắc dâng lên một tầng thương tiếc, lạnh giọng quay sang nhìn Hoàng Hậu:
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Hoàng Hậu quản lý hậu cung như vậy sao? Nếu trẫm sủng ái một người, liền để người ấy bị xử phạt, vậy thì hậu cung này còn đâu là bình yên?"
Trong tiềm thức, hắn liền quy kết rằng Hoàng Hậu vì ghen ghét mà sinh sự.
Hoàng Hậu bật cười lạnh, chẳng buồn tranh biện. Người này xưa nay vẫn là như vậy, ỷ vào hoàng quyền, cho mình đạo lý, nhưng đạo lý ấy… có thật là đạo lý chăng?
Thục phi vẫn cúi đầu quỳ rạp, trong lòng đã sớm đắc ý. Hoàng Hậu dù có muốn xử phạt nàng thì sao? Chỉ cần nàng còn được Hoàng đế sủng ái, nàng tất có thể vững vàng đứng nơi cung cấm này, ung dung giữ một chỗ đứng.
Ngay cả Hoàng Hậu cũng chẳng làm gì nổi nàng.
Nàng ngẩng đầu, tựa hồ muốn chứng minh vị trí của mình trong lòng quân vương. Đôi mắt nàng mở to, cố tình toát ra chút e lệ yếu đuối, lệ đọng ướt nơi mi, nghẹn ngào cất tiếng:
"Hoàng thượng, đều là thần thiếp sai. Thần thiếp ở cung Hoàng Hậu nương nương vô lễ, không nên khiển trách Thiều công công."
Ba chữ "Thiều công công" từ miệng nàng thoát ra, lại mềm nhẹ như mưa xuân, thấm vào lòng người.
Hoàng đế nghe thế, trong lòng khẽ động, lập tức nhớ đến người kia.
Nhìn lại Thục phi, hắn bỗng cảm thấy lòng mình không còn bị nàng lôi kéo như trước. Dù nàng có bề ngoài nhu nhược, cũng chẳng có lấy một chút rung động chân thật khiến người thương xót.
Tầm mắt hắn liền chuyển đi, tìm kiếm dáng hình thiếu nữ đã rời khỏi bên cạnh hắn từ nhiều tháng trước.
Cuối cùng, ở phía sau Quý phi, hắn bắt gặp một thân ảnh mảnh mai nhưng đĩnh đạc. Nàng chỉ lặng lẽ đứng đó, nhưng dường như đã khác biệt hoàn toàn với bao người nơi này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!