Chương 47: (Vô Đề)

Trân phi muốn không kẻ còn sống, nhất thời không chút kiêng dè mà công kích cả Quý phi lẫn Hoàng hậu.

Chính điện Khôn Ninh cung, chư vị phi tần sớm đã không dám hé môi, chỉ đành cúi đầu, dè dặt nghe ngóng.

Các nàng dù thế nào cũng không thể ngờ được, ba vị chủ vị tối cao trong hậu cung, lại vì một tên nô tài mà đấu đá đến mức này.

Kẻ nô tài kia, chính là thái giám được Hoàng thượng sủng ái vài ngày gần đây.

Chúng phi đều muốn xem rốt cuộc hắn trông như thế nào, mà khiến cho các nương nương tranh đấu đến vậy. Chỉ tiếc, chẳng ai dám ngẩng đầu.

Duy có Lan tần từng âm thầm liếc nhìn đôi ba lần, trong lòng sớm đã tỏ tường. Nô tài kia dung mạo cực kỳ giống nữ tử, chỉ e cũng nhờ sắc mạo ấy mà câu dẫn người ta.

Bản thân nàng nghĩ, nếu bên mình có kẻ mỹ mạo như vậy, e rằng mình cũng khó lòng không dõi mắt thêm đôi lần.

Chúng phi vốn tưởng ba vị nương nương mặt lạnh đến vậy đã là cực hạn. Nào hay, Hoàng hậu thoáng nhìn Quý phi một cái, Quý phi liền hiểu ý ngay.

Tuy ba người bề ngoài ôn hòa, thực ra cũng có những hiềm khích không nói thành lời. Nhưng giờ đây, Trân phi quả thật đã quá kiêu ngạo.

Quý phi bỗng bật cười:

"Thiều Âm nói, chiếc vòng tay ấy quý báu lắm, mới có thể mang lên tay mà phô bày trân quý."

Nàng vừa nói, vừa đưa tay về sau, đầu ngón tay khẽ cong, nghiêng đầu nhìn về phía Thiều Âm:

"Thiều Âm, cho bổn cung nhìn xem, Trân phi nương nương ban cho ngươi là thứ vòng tay thế nào."

Thiều Âm cúi đầu, hơi thở mong manh, chỉ hận không thể chặt đứt tay mình mà ném đi cho khuất mắt.

Làm ngươi đeo, làm ngươi đeo, sao không giấu cho kỹ!

Tay Quý phi đã vươn ra, nếu chỉ có hai người thì nàng còn có thể làm nũng cầu xin. Nhưng nay chúng phi đều ở đây, sao có thể làm Quý phi mất mặt?

Thiều Âm không dám kháng mệnh, chỉ đành đưa tay ra, để lộ chiếc vòng.

Chúng phi đồng loạt đưa mắt nhìn, hai mắt sáng ngời. Nào ngờ chiếc vòng lại quý giá đến nhường ấy.

Trân phi không thiếu những vòng tay như vậy, song với một số phi tần xuất thân bình thường, e rằng suốt đời cũng khó có được vật trân quý như thế.

Trân phi nguyên danh là Hiền phi, đứng đầu trong bốn vị phi tôn sùng "hiền lương thục đức". Chỉ vì chữ "hiền" trùng với tên Hoàng hậu, mới đổi thành Trân phi.

Dù là tài lực hay địa vị trong cung, nàng đều không thể xem thường. Năm xưa từng được Hoàng thượng sủng hạnh, nay lại thỉnh thoảng nhắc tới Trân phi dịu dàng, nói rằng trong hậu cung chẳng ai nhu tình như nàng.

Quý phi dù luận về xuất thân hay phi vị đều cao hơn một bậc, lúc này bèn lạnh nhạt nói:

"Bất quá, thứ như thế, chỉ có thể đeo chơi mà thôi."

Dương Ngọc Trân vẫn giữ nét ôn nhu nơi mặt, song đáy mắt đã sẫm lại thêm vài phần.

Hoàng hậu đúng lúc mở lời, nhưng chẳng phải nói với Trân phi, mà quay sang đại thái giám bên mình:

"Tô Trung Kiệt, nếu Trân phi nương nương thích cây trâm kia, lần sau có đồ mới đưa tới, đều chuyển cả vào cung nàng."

Đoạn nàng nhìn các phi tần:

"Nếu chư vị có yêu thích, thì xin chờ một chút."

Quý phi lập tức cười dịu:

"Tất nhiên phải để Trân phi nương nương được thỏa lòng trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!